Nước trà văng khắp nơi, mảnh sứ vỡ vương vãi ra đầy đất.
Dịch Minh Chân hoàn toàn không ngờ lão phu nhân sẽ đột nhiên làm khó dễ ở đằng sau, dưới kinh sợ chỉ biết đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới có phản ứng, sợ hãi hoảng hốt quỳ xuống.
Trong trí nhớ của Dịch Minh Chân, lão phu nhân là một người rất hiền lành, chưa từng thấy bà sắc bén lạnh lùng như vậy bao giờ, nàng sợ tới mức hai chân nhũn ra, không còn chút dáng vẻ cao quý gió cuốn sấm rền như thường ngày nữa.
Tiêu thị từ ngoài viện tiến vào vừa hay lại thấy cảnh này, kỳ thật vào giây phút lão phu nhân điểm danh muốn Dịch Minh Chân ở lại riêng thì nàng đã chuẩn bị đến tình huống bây giờ. Thế nên so với Dịch Minh Chân, Tiêu thị trấn định hơn rất nhiều.
"Mẫu thân, người làm sao vậy?" Hít sâu một hơi, Tiêu thị bước nhanh vào đại sảnh định bắt lấy tay lão phu nhân.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta làm sao vậy??" Lão phu nhân đẩy tay nàng ta ra: "Ta vốn không muốn quản chuyện trong phủ, thường ngày luôn mắt nhắm mắt mở chuyện các ngươi so đo nhau thế nào, thế nên các ngươi nghĩ ta điếc mù, không biết cái gì hết rồi đúng không?"
"Mẫu thân, xin người bớt giận, sao lại nói như thế, người làm sao vậy?" Chuyện cho tới bây giờ, trong lòng mọi người ai cũng rõ, nhưng có đánh chết cũng không được nhận, Tiêu thị khẽ cắn môi, rốt cuộc quyết tâm chối tới cùng.
"Bớt giận? Ta thấy ngươi là đang ước gì ta chết sớm một chút mới phải!" Lão phu nhân nghe vậy càng thêm bốc hỏa, đứng thẳng người lên, nổi giận đùng đùng, được đại nha hoàn Thải Thanh đỡ tay đi ra chính giữa. Bà từ trên cao nhìn xuống, chỉ tay vào Dịch Minh Chân đang sợ hãi co rúm lại ở nơi nào đó: "Đều do ngươi dạy dỗ ra nữ nhi ngoan này! Tính tình Ngũ nha đầu thế nào chẳng lẽ ta lại không biết sao? Nói nàng gia díu với người ngoài? Cũng mệt các ngươi nghĩ ra rồi, ta khinh!"
Lão phu nhân có xuất thân cao quý, năm đó bà chính là đích tiểu thư của phủ Ngụy Quốc Công, cực coi trọng thanh danh cùng quy củ. Dịch Minh Chân bị lão phu nhân dọa đến xanh mặt, toàn bộ người trong phòng kinh hãi đến mức không mở nổi miệng, ngay cả Tuyết di nương luôn cố ý châm ngòi thổi gió cũng phải thu liễm lại, còn sợ tránh không kịp.
Dịch Minh Chân sợ tới bật khóc, dù sao Dịch Minh Lan cũng đã chết rồi, nàng vạn lần không ngờ lão phu nhân sẽ giữ khư khư chuyện đó không tha như vậy.
"Khóc lóc cái gì?" Lão phu nhân giận giữ quát lên một tiếng.
Dịch Minh Chân run lên, chỉ khóc chứ không dám lên tiếng.
Thải Thanh cùng Thải Hà hợp lực chuyển ghế đệm thêu lại đây cho lão phu nhân ngồi lên.
Lão phu nhân ngồi lên ghế đệm, chỉ vào Tiêu thị mà quở trách: "Lúc trước các ngươi cấu kết trong ngoài với phủ Bình Dương Hầu kia để cướp đoạt nhân duyên của nàng thế nào thì trong lòng tự biết, hay các ngươi muốn ta lôi những chuyện người khác không nên biết đó ra nói rõ?? Đại ca ngươi đi rồi nhưng ta vẫn còn sống, đã đến thế mà các ngươi cũng không dung nổi cho nàng sao?"
"Mẫu thân, người làm sao vậy? Sao lại vô duyên vô cớ nặng lời như thế? Ý của người là..." Lão phu nhân đã nói rõ ràng như thế, xem ra sẽ không có ý định buông bỏ. Tiêu thị biết bây giờ cãi chày cãi cối cũng vô ích nên liền vào thẳng chủ đề, vẻ mặt không thể tin: "Chẳng lẽ người đang nghi ngờ Ngũ nha đầu làm ra chuyện...."
"Ta không hoài nghi nàng, ta là hoài nghi ngươi!" Lão phu nhân quả quyết cắt đứt lời Tiêu thị, nửa phần tình cảm cũng không cho: "Ý đồ lớn như thế, nàng ta có thể nghĩ ra sao? Nếu không có ngươi làm chỗ dựa phía sau cho nàng thì nàng ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám làm ra loại chuyện như vậy ngay dưới mắt ta?"
"Oan uổng quá mẫu thân, mẫu thân người thật sự muốn nhi tức phải oan uổng chết sao?" Tiêu thị mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ gối xuống trước mặt lão phu nhân mà khóc lóc: "Năm đó sức khỏe đại tẩu không được tốt, con gả đến Hầu phủ hơn hai mươi năm, dù con không dám nhận là hết lòng lo lắng nhưng ít nhiều cũng có cố gắng quản lí hết những chuyện trên dưới phủ, hơn nữa còn hạ sinh cho phu quân ba hài tử, người không nhớ công lao cũng phải nhớ tấm lòng này của nhi tức chứ. Chẳng lẽ nhi tức trong lòng mẫu thân chính là loại người ích kỉ như thế sao?"
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, lớn giọng hỏi lại: "Ngươi dám thề ngươi không biết chút gì về chuyện này không?"
"Nhi tức thật sự không biết gì hết! Con dám thề độc!" Tiêu thị làm liều, dựng ba ngón tay phải lên thề: "Tiêu thị ta xin thề độc với trời cao, ta..."
"Mẫu thân, mẫu thân người làm gì vậy chứ?" Dịch Minh Chân giật mình không nhỏ, hoảng sợ nhào qua ôm lại cánh tay Tiêu thị.
Hơn hai mươi năm qua, nàng vẫn luôn nghĩ mẫu thân mình mới chính là gia mẫu chân chính của cái Hầu phủ này, không ngờ sẽ có ngày bị lão thái bà làm khó dễ, Tiêu thị cúi đầu khuất phục như vậy, khiến nàng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Thấy lão phu nhân sống chết không chịu buông tha, Tiêu thị sớm đã quyết tâm....
*Phải khí
xe bảo soái, họa thủy đông dẫn!
(theo editor: *bỏ cái nhỏ bảo toàn cái lớn, dẫn các mối họa ra nơi khác!)
Lão phu nhân hoài nghi là một chuyện còn có chứng cứ xác thực hay không lại là chuyện khác, hơn nữa nàng cũng không thể làm mất lòng những người ở đây được, nếu không sẽ chỉ tiện nghi cho người tam phòng cùng đám di nương một bụng mưu đồ xấu của Dịch Vĩnh Quần mà thôi. Chuyện này đúng là nàng có hợp mưu với phủ Bình Dương Hầu mới làm được, nhưng lão phu nhân quản được nàng, chứ không quản được phủ Bình Dương Hầu, cuối cùng còn chẳng phải là không giải quyết được gì hay sao?
Tiêu thị thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, sau đó thuận đà Dịch Minh Chân đang kéo tay mình mà bất ngờ xoay qua dương tay tát cho nàng ta một cái.
Dịch Minh Chân không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy da mặt mình ran rát, mãi một hồi lâu sau mới nhận ra mẫu thân vừa vô cớ tát mình một cái.
"Mẫu thân...." Nàng bụm mặt quên cả khóc, chỉ si ngốc kêu lên.
"Nghiệp chướng, còn không mau kể rõ ràng với lão phu nhân ngươi, muội muội ngươi như vậy sao có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ bậc đó được, sao một tiểu thư đoan đoan chính chính của Hầu phủ chúng ta vừa nâng sang bên đó là liền xảy ra chuyện ô nhục gia môn như vậy được chứ? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hả?" Tiêu thị lạnh lùng sắc bén nói, vẻ mặt nghiêm nghị tức giận, Dịch Minh Chân nhạy bén nhận ra được ánh mắt mẫu thân có gì đó khác thường.
Đó là một ám hiệu...
Nàng ta rốt cuộc cũng không phải là kẻ ngu dốt, lập tức vội kiểm tra lại hàm ý trong lời Tiêu thị, trong lòng liền hiểu.
"Con...." Nàng chần chờ nhìn lão phu nhân, rốt cuộc Tiêu thị phải lặng lẽ véo lên lưng nàng một cái nàng mới vội cất tiếng khóc lớn: "Tổ mẫu, chuyện không có liên quan tới con, tất cả đều là bọn người Bình Dương Hầu phủ làm, là Lục di nương cùng Tam thúc đắc tội với Tôn thị, nên Minh Lan, Minh Lan mới... Ngũ muội muội nàng chết rất oan uổng hu hu!"
Chuyện Ngũ nha đầu chết quả nhiên còn có ẩn tình khác! Lão phu nhân nghe vậy khẽ nhóm người dậy một cái, suýt nữa đã ngã khỏi ghế đệm thêu.
"Lão phu nhân cẩn thận!" Thải Thanh cùng Thải Hà vội bước lên đỡ bà, vỗ vỗ ngực giúp bà nhuận khí.
Lão phu nhân thở hổn hển hồi lâu, vẻ mặt âm tình bất định khiến cho người khác rất sợ hãi.
Mẫu nữ Tiêu thị cũng có một ngày như vậy, lần này xem ra không dễ dàng toàn quân đâu, vài vị di nương có mặt ở đây đều sống chết mặc bây mà chê cười, trong lòng vui mừng tự đắc.
Tam phu nhân Lý thị lạnh lùng nhìn rồi lại thầm thở dài một tiếng, bước ra trước mặt lão phu nhân mà quỳ xuống: "Mẫu thân, Ngũ nha đầu hay Tứ nha đầu, ai cũng là đứa nhỏ mà con nhìn lớn lên, nói cho cùng cũng là do người Bành gia làm bậy, bây giờ người đau lòng cho Ngũ nha đầu được rồi, không nên để Tứ nha đầu phải chịu oan ức nữa."
Ngày xưa nhị phòng luôn chèn ép tam phòng, bây giờ Tam phu nhân không những không bỏ đá xuống giếng mà ngược lại còn lấy oán báo ơn nói giúp nhị phòng, đúng là *quả hồng mềm không lên nổi mặt bàn mà.
(*quả hồng mềm không lên nổi mặt bàn: ý nói tính tình mềm yếu, không làm được việc lớn)
Thiếp thị của Dịch Vĩnh Quần là Tuyết di nương lạnh lùng xuy một tiếng, chua chát nói: "Tam phu nhân đúng là người sống tình cảm, tính tình rộng lượng, khó trách lại được lão phu nhân ưa thích như vậy."
Tam phu nhân được sủng ái chính là cái gai trong lòng Tiêu thị, Tuyết di nương này rõ ràng không có ý tốt, nhưng Tam phu nhân lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn ôn nhu cười nói với lão phu nhân: "Mẫu thân...."
Lão phu nhân phân vân liếc nhìn Lý thị một cái, còn đang chần chừ thì nghe tiếng bà tử từ ngoài viện vang lên: "Thế tử đến!"
Tuyết di nương đột nhiên biến sắc, Tam phu nhân nghe thấy chỉ im lặng nhìn xuống đất, trong lòng lại thầm tiếc hận thở dài: trong phủ Vũ An Hầu này, gió thổi hướng nào chính là chuyện khó nói nhất!
(*ngụ ý câu trên là trong phủ Vũ An Hầu, cuối cùng người nào được thế còn chưa biết!)