Cô Chu đặt ngón tay ở trêи phím đàn, hát câu đầu tiên của bài hát thiếu nhi trong sách: “Amen a trước một cây nho……”
Trong phòng học, 60 đôi mắt đen lúng liếng động tác nhất trí nhìn về phía Bùi Xuyên.
Tháng sáu, trong phòng học xưa cũ, quạt kẽo kẹt quay, phát ra âm thanh nặng nề. Cửa sổ hờ khép, gió thổi nhẹ tiến vào đều mang theo ngày mùa hè nóng rực, nặng nề mà mãnh liệt.
Anh năm này chưa có lực lượng phản kháng, môi không có huyết sắc giật giật: “Amen a trước một cây nho……”
Tiếng nói mất tiếng, bởi vì hiếm khi nói chuyện, hát ra không trong trẻo tươi mát giống như những đứa trẻ khác, giống như cái micro cũ, mất tiếng khó nghe. Bởi vì thay răng là răng cửa nên lọt gió, phát âm cũng không rõ ràng.
Trong phòng học lấy Trần Hổ khởi điểm, bộc phát ra một trận tiếng cười.
Bọn nhỏ che lại môi ha ha cười, trong phòng học tiếng đàn vẫn vang lên như cũ.
Bùi Xuyên gắt gao cắn môi.
Cô Chu vẫn như cũ đánh đàn, ý bảo Bùi Xuyên tiếp tục hát theo: “A nộn a xanh non mà mới vừa nẩy mầm.”
Anh trầm mặc, quạt trêи đỉnh đầu chuyển động lúc có lúc không. Trong tiếng cười, Bùi Xuyên không hề mở miệng nữa.
Máu trong thân thể xông thẳng lên gương mặt, càng cảm thấy thẹn thùng hơn. Cuối cùng lại ở trêи má hiện ra một loại tái nhợt.
Cô Chu nhíu mày, đầu tiên là quát lớn những đứa trẻ chê cười ở trong phòng học: “Đều không cho cười, học ca hát có cái gì buồn cười.” Sau đó cô nhìn về phía Bùi Xuyên, “Tiếp tục hát theo cô.”
Nhưng mà kế tiếp mặc kệ cô dạy như thế nào, Bùi Xuyên cũng không hề mở miệng.
Hai mắt đen nhánh của anh dừng ở chữ trêи sách giáo khoa âm nhạc, Bối Dao thấy ngón tay của anh đang run rẩy.
Cô Chu cảm xúc cũng không tốt, điều này giống như là giáo viên cùng học sinh có một cuộc đối kháng vô hình, phảng phất hôm nay không thể làm anh mở miệng sẽ khiến chính mình không hề có uy tín.
Bối Dao trong lòng rầu rĩ, cô cũng sợ giáo viên, nhưng là cô lấy hết can đảm đứng lên, tiếng nói non nớt thanh thúy quanh quẩn ở trong phòng học, hát theo tiếng hát của cô giáo: “Ốc sên cõng vỏ kia thật nặng nha, từng bước một mà bò hướng lên trêи, trêи cây cao có hai con chim hoàng oanh, chí cha chí chách đang cười nó……”
Cô hát cũng lọt gió, thậm chí có chút hơi sai nhạc.
Nhưng mà cô hát thật sự lớn tiếng, dưới ánh mặt trời chiếu chếch đi, ở cửa phòng học rơi xuống hình ảnh ấm áp. Cô bé hát sai nhạc lại lọt gió, nhận lấy tiếng cười lớn hơn nữa.
Trần Hổ đấm cái bàn: “Ha ha ha Bối Dao quá khôi hài.” Cô giáo muốn Bùi Xuyên không có chân kia hát, lại không muốn cô hát, cô hát lại còn khôi hài như vậy. Cơ bản không có một câu nào đúng điệu.
Bùi Xuyên vẫn luôn rũ ánh mắt xuống, chậm rãi nâng lên.
Năm nay cô sáu tuổi, gương mặt mềm mại, giọng nói non nớt, trong tiếng cười của mọi người nắm tay bé nắm chặt, nghẹn đỏ mặt ca hát. Anh thậm chí có thể nhìn được cô còn chưa có đổi xong răng sữa.
Cô tựa hồ có chút muốn khóc, rũ mắt nhìn đến ánh mắt của anh, ngay sau đó mắt hạnh cong lên, thành một cái mỉm cười sáng ngời.
Không có răng cửa, xấu muốn chết.
Anh nghĩ như vậy.
Chính là anh biết, mới vừa rồi thời điểm cô giáo dạy mọi người ca hát, Bối Dao rõ ràng, là không có hát sai nhạc.
Cô đang chia sẻ tiếng đi cười với anh.
~~~
Sau sự kiện ca hát đó, về sau cô Chu cũng hậu tri hậu giác ý thức được không tốt lắm, tuy rằng sau này Bùi Xuyên vẫn như cũ không mở miệng, cô lại cũng không có muốn anh lại hát một mình.
Thời gian tiểu học trôi qua bình lặng giống như nước, mọi người nhìn quen bộ dáng Bùi Xuyên không có chân, cũng không cảm thấy hiếm lạ cùng quái dị.
Thần kinh căng chặt của anh cuối cùng cũng được thả lỏng, trải qua khoảng thời gian yên bình này.
Biến hóa duy nhất đó chính là, cô gái nhỏ ngốc nghếch bên người anh thay đổi kiểu tóc.
Ngày thứ hai nào đó của năm lớp 3, không thấy hai cái nụ hoa bao của cô, thay thế chính là một cái đuôi ngựa nho nhỏ cột ở phía sau, nhiều vài phần thoải mái thanh tân, thiếu vài phần tính trẻ con, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần phúng phính trẻ con.
Bối Dao cùng cô bé ở bàn sau kết xong dây hoa ngồi trở lại vị trí, nghe thấy tiếng nói khàn khàn của cậu bé bên cạnh: “Dây cột tóc của cậu đâu?”
Hiện giờ Bùi Xuyên ngẫu nhiên sẽ cùng cô nói chuyện, mỗi một lần nghe được anh nói chuyện, cô đều rất vui vẻ. Tâm anh giống như cục đá, mỗi một chút nhảy lên như vậy đều rất gian nan.
Bối Dao sờ sờ đuôi ngựa của mình, âm sữa cũng chậm rãi thay đổi chút, chỉ là mở miệng vẫn như cũ mềm mại: “Vứt đi rồi, mẹ tớ nói lên lớp ba không thể lại buộc hai búi tóc được.”
Cô vui mừng mà sờ sờ đuôi ngựa của mình trêи đầu: “Bây giờ có đẹp không?”
Môi mỏng của cậu nhóc lạnh nhạt nói: “Khó coi.”
Bối Dao đem cằm gác ở trêи bàn, sâu kín thở dài. Cô biết, là cô không có đẹp như Mẫn Mẫn. Năm lớp 3 cô gái nhỏ dần dần bắt đầu nhận thức được cái gì gọi là đẹp, cái gì gọi là mượt mà.
Hiện giờ ký ức của cô đã đến đầu sơ trung, lúc này Phương Mẫn Quân chính là hoa hậu giảng đường, mà Bối Dao nhớ lại chính mình lúc ấy, gương mặt vẫn như cũ có chút phúng phính của trẻ con.
Giống như ký ức của Bối Dao vậy, con đường từ trường tiểu học Ánh Dương Quang của thành phố C đến tiểu khu bắt đầu một lần nữa tu sửa, ban đầu là con đường nhỏ hẹp, hiện tại chất đầy xi măng cùng đá.
Bọn nhỏ sau khi tan học đều thích vừa đi vừa dừng lại chơi, nhưng là hiện tại không thể đi đường lớn, phải đi đường nhỏ.
Tiểu Bối Dao khổ sở phát hiện, hết thảy đều giống như ký ức của cô, cậu lái xe đụng vào người ta, mẹ đào hết của cải hỗ trợ bồi tiền. Nhà cô gần đây đặc biệt nghèo.
Bùi Xuyên được Bùi Hạo Bân dùng xe máy đón về nhà, ở trêи đường anh thấy được Bối Dao. Cô đeo cặp sách cùng hai cô bé khác đi cùng một chỗ, ba cô bé trêи mặt đều mang theo tươi cười.
Anh vẫn như cũ được Bùi Hạo Bân bảo hộ ở phía trước xe máy.
Bùi Xuyên đột nhiên mở miệng: “Cha, lần sau con muốn ngồi ở phía sau.”
“Sao con lại muốn ngồi ở phía sau, phía trước an toàn hơn, cha