Bối Dao ốm tới tháng 8 mới khỏi hẳn, cơ thể bốn tuổi vô cùng bài xích ký ức đời trước của cô, Bối Dao nhớ ra cái gì, sẽ viết vào trong vở. Sau đó giấu trong khe hở giữa đầu giường và tủ, Triệu Chi Lan sẽ không dọn dẹp chỗ này.
Chờ đến đầu tháng tám, thời điểm nóng nhất của mùa hè.
Cuối cùng ký ức của Bối Dao cũng ổn định lại, ký ức của cô dừng lại ở năm lớp 3, đây là cực hạn của thân thể mềm mại này. Cô mơ hồ biết mình trọng sinh, cũng biết nhất định phải đối tốt với Bùi Xuyên, nhưng để nói vì sao, cô lại không nói nên lời.
Trình độ là lớp 3, nhưng khi cô mở vở ra đọc lại không hiểu. Biết được một phần chữ cái, lại cũng có nhiều chữ cô không biết nhưng nội tâm khẩn trương làm cô nhanh chóng gấp lại.
Trong khoảng thời gian Bối Dao bị ốm làm Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài rất lo lắng. Bối Lập Tài hút thuốc nói: “Chờ đến sinh nhật bốn tuổi của Dao Dao thì đốt bánh pháo đỏ để xua đuổi những thứ không may mắn đi.” Triệu Chi Lan cũng đồng ý, những năm này tỉ lệ trẻ em chết khá cao, Bối Dao là đứa bé đầu tiên của hai vợ chồng, năm ấy tư tưởng trọng nam khinh nữ còn chưa biến mất, bà Bối Dao lại không thích cô, nhưng hai vợ chồng lại rất yêu thương đứa con gái này.
Bối Dao khỏi bệnh, tự nhiên lại được đưa tới nhà trẻ.
Bây giờ cô dùng đôi mắt của một đứa bé học lớp ba nhìn thế giới, tốt hơn rất nhiều, không hề nóng nảy, ánh mắt mang theo sự tò mò và khao khát với thế giới bên ngoài cũng lớn hơn.
Hoa mùa hè nở rộ trêи con đường đi tới nhà trẻ.
Bối Dao nhìn hoa sen trong hồ nước không chớp mắt.
Cuối cùng cô muốn Triệu Chi Lan hái cho mình một bông.
Triệu Chi Lan đau đầu, tiểu khu của bọn họ chưa xây xong, có nhà còn đang phá bỏ và di dời đi, hoa sen là do người khác trồng, Triệu Chi Lan dọa cô:”Đây là của nhà người khác, bị bắt được sẽ bị chú cảnh sát nhốt lại nha.”
Bối Dao mở to đôi mắt trong sáng nói: “Chúng ta mua.”
“Được rồi, được rồi.” Triệu Chi Lan nhìn xung quanh, hỏi chủ nhân của hồ sen là ai. Sau đó dùng 5 mao tiền mua một bông sen có đài sen. Triệu Chi Lan dùng một cành cây kéo lại, vớt lên cho cô.
Bối Dao biết 5 mao tiền không ít, lì xì năm mới của cô cũng chỉ có một khối tiền.
Triệu Chi Lan đau lòng cô mới khỏi ốm nên mới bỏ tiền ra mua cho cô đóa hoa này.
Bối Dao nho nhỏ, Triệu Chi Lan đau lòng 5 mao tiền mua hoa nên hái dài hơn một chút. Bối Dao ôm thật cẩn thận, bông hoa che gần hết khuôn mặt.
Tới nhà trẻ, cô Tiểu Ngô đã đi làm lại, cô Tiểu Ngô ôn nhu hơn một chút so với cô Tiểu Triệu, bởi vì kết hôn nên xin nghỉ nửa tháng. Cô Tiểu Ngô hơi béo, lúc cười lên cũng có chút vui mừng của cô gái mới kết hôn, cười vui vẻ: “Hoa của Dao Dao thật là đẹp, tới chơi với các bạn nào.”
Cô Tiểu Ngô nắm tay cô đi vào trong lớp.
Cô Tiểu Triệu đang chia bánh quy có nhân cho bọn trẻ.
Bánh quy có nhân một tháng chỉ được ăn một lần, những ngày bình thường đều là bánh quy không có nhân. Bọn nhỏ cũng rất mong chờ ngày được ăn bánh quy có nhân.
Bối Dao ôm hoa nhìn xung quanh.
Đám trẻ ngồi trước bàn tròn rất nhiều. Mỗi đứa bé được chia bánh quy đều quý trọng ɭϊếʍ ɭϊếʍ sau đó cắn một miếng thật nhỏ. Một cái bánh quy như vậy có thể ăn đến mười phút.
Cô nhìn một cái đã thấy Bùi Xuyên.
Trước mặt anh có một cái bánh quy, anh đặt ở trêи bàn không chạm vào. Giống như đó không phải là bánh quy mà đứa nhỏ nào cũng thích, mà là than củi.
Bối Dao ngây thơ mờ mịt ý thức được, hình như anh gầy hơn mấy hôm trước một chút.
Cậu bé gầy yếu, mặc quần áo mùa hè màu xanh, bên dưới ống quần trống không.
Cậu bé nhìn cây xanh ngoài sân, tròng mắt đen nhánh.
Bối Dao ôm hoa đi vào, cậu cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hướng Đồng Đồng giống như con hamster nhỏ đang gặm bánh quy, vừa thấy Bối Dao tới mắt sáng lên: “Dao Dao! Hoa của cậu thật đẹp.”
Bối Dao gật gật đầu.
Mắt hạnh của cô cong cong: “Đồng Đồng.”
Hướng Đồng Đồng là bạn ở nhà trẻ, tương lai cũng là bạn cùng lớp tiểu học.
“Tớ có thể hái một cánh hoa không?”
“Được nha.” Bối Dao vươn tay mũm mĩm của mình cẩn thật hái một cánh hoa bên ngoài đưa cho cô bé.
Hướng Đồng Đồng ngửi ngửi: “Thơm quá!”
Bối Dao biết mình nên tốt với Bùi Xuyên, nhưng còn nhỏ tuổi, tâm trí cũng không kiên định. Bông hoa này vốn định tặng cho Bùi Xuyên, bây giờ lại tiếc nó, nhìn nhìn, sau đó quyết định mình cùng Hướng Đồng Đồng nhìn đủ rồi sẽ tặng cho Bùi Xuyên.
Khi hai người đang nói chuyện, một bàn tay béo mập duỗi tới, cầm bánh quy trước mặt Bùi Xuyên đi.
Bùi Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại.
Mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Trần Hổ.
Trần Hổ nuốt nuốt nước bọt, giơ giơ nắm đấm: “Làm sao! Cậu không đánh lại tớ.”
Dù sao Bùi Xuyên cũng không ăn, cho cậu ta ăn thì sao chứ? Hơn nữa mỗi lần bánh quy của Bùi Xuyên đều vào bụng cậu ta, cũng không bị làm sao.
Cậu ta nghĩ như vậy, nhanh chóng ɭϊếʍ bánh quy nhân lúc cô giáo không để ý. Thấy Bùi Xuyên còn đang lạnh lùng nhìn mình, Trần Hổ vừa chột dạ vừa tức giận.
Khuôn mặt Phương Mẫn Quân mang theo vài vần cao ngạo không hợp tuổi: “Bánh quy của cậu ta bẩn, Trần Hổ, cậu đừng ăn.”
Trần Hổ càng không nhịn được.
Cậu ta ném cái bánh quy bị gặm một miếng tới trước mặt Bùi Xuyên, cũng định không ăn nữa.
Mẫn Mẫn nói đúng, Bùi Xuyên tiểu ra quần, bánh quy của cậu ta khẳng định cũng bẩn.
Bánh quy có nhân không ném chuẩn, cuối cùng cọ qua bàn, dừng lại bên cạnh xe lăn của Bùi Xuyên.
Bàn tay tái nhợt của Bùi Xuyên bỗng nhiên cầm xe lăn, đi về phía Trần Hổ. Sau đó anh túm chặt cổ áo Trần Hổ, đem cậu ta kéo về phía mình.
Trần Hổ ngẩn người: “Người câm, cậu làm gì!”
Từ khi chân của Bùi Xuyên bị chặt đứt, không bao giờ nói chuyện với bọn nhỏ.
Ban đầu bọn nhỏ còn gọi anh là Bùi Xuyên, bây giờ bọn chúng dứt khoát gọi là người câm.
Trần Hổ lớn lên chắc nịch, tự nhiên sẽ không “ngồi chờ chết”, đẩy Bùi Xuyên. Cậu bé gầy yếu bị Trần Hổ đẩy lùi về phía sau, đôi mắt Bùi Xuyên đen nhánh chưa đầy sự vắng vẻ mà giữ chặt cánh tay Trần Hổ cắn xuống.
“Oa a a……” Đau đến nỗi làm Trần Hổ lập tức khóc thành tiếng.
Cô Tiểu Ngô là người đầu tiên phát hiện xảy ra chuyện.
Cô chạy nhanh tới định kéo hai đứa nhỏ ra.
Nhà trẻ náo loạn hết cả lên.
Bối Dao ôm hoa, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Bùi Xuyên. Anh cắn cánh tay Trần Hổ, trêи trán đầy mồ hôi, ánh mắt