Ánh nắng hoàng hôn tháng tám làm cả người ấm áp, Bối Dao mở tay nhỏ ra cho Triệu Chi Lan nhìn.
Trong lòng bàn tay cô có năm khối chocolate, Triệu Chi Lan cầm lên nhìn: “Cậu bé cho con à, nhận cái này không tốt đâu.”
Bên ngoài vỏ chocolate đều có tên “Khởi sĩ lâm”, đều do T thị sản xuất.
Thời thơ ấu không có nhiều đồ ngon, được ăn kẹo đã rất vui vẻ, càng đừng nói tới loại chocolate này. Khi Triệu Chi Lan gả cho Bối Lập Tài, nhà họ Bối còn đang trả nợ, tuy Bối Dao sinh ra được bà yêu thương, nhưng những đồ ăn vặt đắt tiền này bà lại hiếm khi mua cho Bối Dao.
Một viên “Khởi sĩ lâm” hai khối tiền, năm viên nặng trĩu này là mười đồng tiền.
Đối với tiểu Bối Dao mà nói, năm cô học lớp ba, mười đồng tiền cũng là một khoản tiền lớn, mà cô đang cầm “khoản tiền lớn” mà Bùi Xuyên cho. Cô cầm “Khoản tiền lớn” mà Bùi Xuyên cho mà lòng lo sợ bất an. Triệu Chi Lan thấy bộ dạng con gái nhà mình ngây thơ đáng yêu, trong lòng mềm nhũn: “Nếu đã nhận thì cầm đi, về sau mẹ làm đồ ăn, con mang một ít cho Tiểu Xuyên nhé.”
Bối Dao dùng sức gật gật đầu cười: “Mẹ cũng ăn.”
“Con ăn đi, mẹ không thích ăn ngọt.”
“Vậy cho cha.”
“Cha cũng không thích.”
Chocolate giống như bỏ thêm thứ gì đó có thể làm người ta hạnh phúc, hai cái răng nhỏ của Bối Dao cắn xuống, chocolate tan ra trong miệng, đôi mắt hiện lên vài tia sáng.
Bối Dao chỉ ăn một khối, mấy khối còn lại không nỡ ăn. Giấu ở trong ngăn kéo, khi nào thèm lại lấy ra ăn sau.
Đảo mắt một cái mà đã tới giữa tháng 8, 17 tháng 8 là sinh nhật bốn tuổi của Bối Dao. Sinh nhật đơn sơ, một túi kẹo và một bát trứng gà nấu nước đường, ăn xong vẫn đi nhà trẻ như mọi ngày.
Bọn nhỏ non nớt hát chúc mừng sinh nhật cô, Bối Dao nhìn vị trí trống rỗng kia, tâm tình có chút sa sút.
Hướng Đồng Đồng nói: “Năm nay tớ sẽ đi Học Tiền Ban đó.”
Mấy đứa trẻ còn nhỏ nhìn cô bé với ánh mắt hâm mộ.
Trần Hổ đã tới nhà trẻ, cậu ta lớn tuổi hơn bọn họ một chút, cũng là một trong những người đi Học Tiền Ban. Cậu ta hỏi Phương Mẫn Quân: “Mẫn Mẫn cậu đi không?”
Phương Mẫn Quân lắc đầu: “Tớ không đi, mẹ nói tớ còn nhỏ.”
Trần Hổ nói: “Người câm kia cũng đi, tớ nhất định phải đánh cậu ta!” Cậu ta học cha mình, hùng hổ vẫy vẫy nắm tay. Bị một người không có chân cắn thảm như vậy, vừa để lại bóng ma trong lòng Trần Hổ, vừa là sự sỉ nhục. Cậu ta nhất định phải báo thù!
Bối Dao nhìn Trần Hổ bụ bẫm, nhíu nhíu mày.
Cô biết theo lý mình vẫn phải học nhà trẻ thêm một năm, vì thế cô sẽ học kém Bùi Xuyên một lớp, nhưng nếu trong lớp của Bùi Xuyên có Trần Hổ, vậy có khi nào Bùi Xuyên sẽ không thể có bạn hay không?
Về đến nhà, Bối Dao hỏi Triệu Chi Lan: “Con có thể có một điều ước trong ngày sinh nhật không mẹ?”
Đôi mắt cô trong suốt, gần đây đều ngoan ngoan ngoãn ngoãn, giống như lên bốn tuổi, lập tức nghe lời hơn rất nhiều. Triệu Chi Lan bảo Bối Dao nói cho bà nghe thử điều ước của cô.
“Con muốn đi Học Tiền Ban.”
Triệu Chi Lan không chút nghĩ ngợi đã từ chối: “Không được, con vừa lên bốn tuổi, đến năm tuổi đi học cũng được. Chưa học được đi đã muốn chạy là không thể, mấy anh chị đi học là để viết chữ, con ở nhà trẻ có thể chơi với các bạn.”
“Không chơi.” Bối Dao nghiêm túc nói, “Con đi học viết chữ.”
Triệu Chi Lan dở khóc dở cười.
Con gái nhà mình có chút ngốc manh, từ nhỏ đã chậm hơn người khác một chút, giáo viên nói những đứa trẻ khác học hát chỉ cần dạy ba lần, Dao Dao phải dạy năm lần, có nhiều khi năm lần chưa xong thì con bé sẽ tự mình chậm rãi hát mười lần.
Bối Dao nói muốn đi Học Tiền Ban, Triệu Chi Lan chỉ nghĩ là cô nói đùa. Loại chuyện liên quan đến cả đời, sao có thể để Bối Dao nghịch ngợm muốn làm gì thì làm. Thua ở vạch xuất phát thì sau này sẽ không theo kịp bạn bè.
Bối Dao bị từ chối cũng không nhụt chí, cô về phòng, đến bữa tối lúc đi ra, đưa vở mình tập viết chữ cho cha mẹ xem.
Triệu Chi Lan vừa thấy trực tiếp ngẩn ra.
Hai tờ giấy đầy chữ, bên trái là chữ Hán. Một bên to, một bên nhỏ, còn có giản thể và phồn thể.
Chữ của Bối Dao nhỏ, mỗi chữ viết chưa hết nửa ô nhưng mà từng nét bút, có thể thấy đặc biệt nghiêm túc.
Bên phải là toán cộng, “1+1”, “1+2”, tuy rằng chỉ cộng tới năm, nhưng mà đã làm Triệu Chi Lan chấn động. Những năm này nhà trẻ cũng không dạy chữ, nhiều lắm cũng chỉ dạy hát. Vào Học Tiền Ban mới có thể chính thức học tập, năm đầu tiên vào học chính thức mới học bảng cửu chương.
Bối Dao khẩn trương thấp thỏm mà nhìn mẹ mình.
Triệu Chi Lan hỏi cô: “Sao con lại biết mấy thứ này?”
Tim Bối Dao đập thình thịch: “Trêи tường nhà trẻ.”
Triệu Chi Lan còn chưa nói gì, Bối Lập Tài đã cười ha ha nói: “Dao Dao nhà mình đúng là thiên tài nhỏ a!”
Bối Dao biết tâm tư của cha không nhạy bén bằng mẹ, cô có ký ức đến năm lớp ba, viết chữ Hán và toán cộng không nói chơi, nhưng mà cô chỉ dám chọn vài chữ đơn giản để viết, sợ Triệu Chi Lan nghi ngờ.
Triệu Chi Lan nghĩ nghĩ: “Hai cộng hai bằng mấy?”
Bối Dao có chút chột dạ, cô cúi đầu, tay nhỏ làm ra số động tác đếm số, sau một lúc lâu, bốn ngón tay mềm mại giơ lên.
Triệu Chi Lan nhìn bốn ngón tay đang giơ lên của con gái mình, nhanh chóng thơm Bối Dao một cái!
Cuối cùng có một ngày Triệu Chi Lan đã đánh bại Triệu Tú! Quả thật là nở mày nở mặt mà!
“Chúng ta báo Học Tiền Ban, ngày mai mẹ sẽ đi tìm giáo viên!”
Bối Dao cong mắt nhìn, cười sáng lạn.
~~~
Cây cúc dại ven đường đã nở hoa, tháng chín đã tới.
Thành phố C mỗi năm khai giảng đều sẽ có một cơn mưa.
Ngày mùng 1 tháng 9 năm 1996 cũng không ngoại lệ, Bùi Xuyên nhìn mặt đường bị mưa thấm ướt nhẹp trong khoảnh khắc thì ngón tay tái nhợt đặt trêи xe lăn, cũng không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Văn Quyên sợ anh bị ướt, mặc áo mưa cho anh.
Đêm hôm trước, lần đầu tiên Tưởng Văn Quyên bình tĩnh nói chuyện với chồng mình, Bùi Xuyên đi Học Tiền Ban làm bà đặc biệt không yên tâm. Từ khi hai chân Bùi Xuyên bị chặt đứt, Tưởng Văn Quyên thường bị ác mộng làm tỉnh giấc, cảnh tượng lặp đi lặp lại, trở thành một loại tra tấn. Vì thế sau sự kiện kia, Tưởng Văn Quyên nhìn người chồng ít lời của mình càng thêm không vừa mắt.
Nhưng mà con trai đi học đều dựa vào Bùi Hạo Bân tìm quan hệ.
Gần nhà không có trường học đặc thù nào dành riêng cho người khuyết tật, quốc gia những năm này cũng không xây trường học như vậy. Đối với Tưởng Văn Quyên mà nói, bà thậm chí là sợ hãi đưa con tiến vào trường học như vậy, phảng phất như đắp cho Bùi Xuyên cái mác khuyết tật cả đời vậy.
Trường tiểu học Thái Dương Quang của thành phố C có hai lớp Học Tiền Ban, là lớp một và lớp hai. Cô giáo dạy ngữ văn của lớp một vừa lúc là bạn học sơ trung của Bùi Hạo Bân, họ Dư, cô Dư sáng sớm liền biết tình huống đặc thù của Bùi Xuyên, bởi vậy Bùi Hạo Bân vừa nói, cô Dư liền đồng ý.
Trường tiểu học Thái Dương Quang cách tiểu khu khoảng 15 phút đi đường , Bùi Hạo Bân khởi động xe máy, ý bảo Tưởng Văn Quyên đem con trai bế lên xe.
Xe lăn dùng dây buộc vào sau xe máy, Bùi Xuyên được an trí ngồi ở phía trước xe máy.
Bùi Hạo Bân cẩn thận che chở con trai, cố tình nhẹ nhàng nói: “Xuất phát thôi.”
Bùi Xuyên cầm vào thanh kim loại phía trước xe, khóe môi lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Mưa nhỏ tí tách tí tách,