Trong ánh nắng tươi sáng của vườn trường, mấy quả anh đào tung bay theo gió.
Lúc này Bùi Xuyên không lạnh lùng quay lưng viết bảng nữa mà là viết một đoạn sẽ quay mặt lại giảng đoạn đó.
Những ánh mắt bên dưới phần lớn rất chuyên chú. Ánh mắt Bùi Xuyên lướt qua từng khuôn mặt còn chưa trưởng thành hết, trên mặt bọn họ đều có sự phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ chưa từng trải.
Đó là những đôi mắt thanh xuân, tràn ngập hy vọng với tương lai.
Bùi Xuyên không quá thích những đôi mắt như thế. Hắn ở trong ngục giam đa phần chỉ thấy những đôi mắt tang thương, tràn ngập đau khổ của nhân gian. Vì thế ngẫu nhiên hắn sẽ soi gương thấy đôi mắt mình cũng có sự trầm tĩnh không hợp với tuổi tác.
Nhìn nhiều u ám, nên bây giờ chợt thấy vô số ánh mắt sáng ngời thì đôi khi hắn sẽ cảm thấy mình lạc lõng. Kỳ thật hắn cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng những thứ hắn phải trải qua lại quá nhiều. Có lẽ vì thế mà ánh sáng trong mắt hắn cũng trở nên tối nghĩa và khó hiểu.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Bối Dao.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ở trong phòng học, giống như khi hai người còn nhỏ. Sau giờ ngọ, dưới ánh nắng tháng 5, cô cũng có bộ dáng tuổi trẻ động lòng người như những người khác. Thứ duy nhất không giống đó là khi hắn nhìn về phía cô thì cảm xúc trong mắt hắn chợt tan ra.
Tất cả mọi người đều phát hiện tiết học này giáo sư Bùi giảng bài sinh động hơn hẳn, giọng điệu cũng không thẳng băng không chút gợn sóng như trước nữa.
Chữ viết của hắn so với các giáo sư khác thì đẹp hơn nhiều. Hắn hơi xắn áo sơ mi lên, để lộ ra đoạn cánh tay rắn chắc.
Tần Đông Ni thích nhất là nói chuyện phiếm. Cô nàng đến đây xem cũng chỉ vì mấy chuyện bát quái nghe được. Nhưng lớp học của Bùi Xuyên vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói chuyện nên cô nàng cũng ngại khi mở mồm.
Lúc cô nàng và Bối Dao tới có mang theo sách và vở của khoa y. Tần Đông Ni nghĩ nghĩ, sau đó viết lên giấy: Dao Dao, vị giáo sư này có dáng người thực con mẹ nó đẹp!
Cô nàng viết xong đưa cho Bối Dao. Mà Bối Dao nhìn những lời này thì ngẩn người, sau đó cũng nhìn Bùi Xuyên.
Ở trong mắt cô trước nay chưa từng để ý đến cái gì mà dáng người hay không. Cô chỉ thích cảm giác ở bên cạnh Bùi Xuyên. Lúc này nhìn thấy những dòng Tần Đông Ni viết thì cô bỗng nhớ đến đêm đó Bùi Xuyên cởi áo, đem tay cô đặt lên ngực hắn.
Bối Dao nhìn Bùi Xuyên.
Áo sơ mi của hắn rất mỏng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo hẹp. Bởi vì trước kia có luyện quyền anh nên mỗi tấc cơ bắp của hắn đều có lực.
Cô ngơ ngác nhìn, giống như lần đầu tiên hiểu rõ tình yêu cũng có loại thẩm mỹ mang tính hình thể như thế. Cô lập tức đỏ mặt.
Tần Đông Ni thấy bạn cùng phòng đỏ mặt thì cười hì hì nói tiếp tám: Đúng không, đúng không? Rất nam tính, lấy kinh nghiệm của mình thì khẳng định giáo sư còn cơ cơ ngực và cơ bụng!
Bối Dao nhìn thấy thì thẹn vô cùng, thói quen bình phẩm dáng người của Tần Đông Ni không biết khi nào mới sửa được. Lúc cô mới đến đại học, ở trong phòng thay áo ngủ bị Tần Đông Ni nhìn thấy ngực. Cô nàng lập tức dán đến bình phẩm: “Cậu thoạt nhìn rõ là gầy, thế mà ngực phải đến cỡ C!”
Lúc ấy cả phòng ngủ đều nhìn khiến Bối Dao ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên. Mắt Tần Đông Ni độc đến không chịu được!
Hiện tại Bối Dao quả thực muốn che lại mắt cô nàng không cho nhìn Bùi Xuyên. Cô viết viết lên giấy câu trả lời: Đừng nói nữa, đừng nhìn giáo sư, đọc sách của cậu đi!
Tần Đông Ni viết: Đừng thẹn thùng, nhìn nhìn chút thôi mà.
Động tác nhỏ của hai người tự nhiên bị Bùi Xuyên nhìn thấy hết. Hắn hơi hơi híp mắt, có phải mình nói chuyện quá buồn tẻ không? Nhưng hắn vốn không phải người có tính cách đa dạng, nên chỉ có thể tiếp tục giảng bài.
Nam sinh lúc trước nhường chỗ cho hai người nhịn không được quay đầu lặng lẽ nhìn Bối Dao.
Hắn dựa vào gần cô nên ngửi được mùi hương trên người cô. Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi nào đó cực nhẹ. Nam sinh liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt ửng đỏ của Bối Dao. Lúc rước hắn có nghe lời đồn về Bối Dao, nghe nói cô có một người bạn trai từng ngồi tù. Nhưng mọi người chưa ai thấy, nói không chừng bọn họ đã sớm chia tay!
Nam sinh cũng thấy các cô truyền nhau tờ giấy vì thế trong lòng chợt động. Hắn nghĩ khó có lúc được ngồi cạnh hoa hậu giảng đường đến vậy nên cũng viết viết: “Bối Dao, có thể cho mình số điện thoại của cậu không?”
Hắn viết xong thì đẩy mảnh giấy đến trước mặt Bối Dao.
Bối Dao nhìn một cuốn sách giáo khoa máy tính được đẩy đến trước mặt mình thì kinh ngạc quay đầu nhìn nam sinh kia.
Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Bạn nam mặc áo xám ở hàng thứ ba, Coljure DSL tự động phân tích phối trí nguyên lý và trình tự là cái gì?”
Cả lớp lập tức nhìn về phía đó.
Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc. Nói thật, lúc giáo sư Bùi giảng bài thì vẫn luôn lạnh nhạt không có tương tác. Hắn giảng cứ giảng, mặc kệ người bên dưới có đang nghe hay không, có hiểu hay không, hoàn toàn không hỏi han gì hết. Đây là lần đầu tiên hắn hỏi một người.
Nam sinh đang chờ Bối Dao trả lời bị gọi thì ngẩn người. Lúc này hắn mới phát hiện cả lớp đều đang nhìn mình. Hắn đứng lên, có loại cảm giác hốt hoảng khi bị giáo sư tóm. Hắn cũng loáng thoáng nghe được câu hỏi nhưng giáo sư Bùi hỏi cái quái gì vậy? Cái này con mẹ nó ai mà biết được!
Bùi Xuyên lãnh đạm mở miệng: “Đi học không được truyền giấy.” Hắn nói xong thì xoay người viết tiếp.
Nam sinh xấu hổ đứng tại chỗ, mặt đỏ lựng lên. Nếu học tiết học của giáo sư khác mà bị bắt thì sẽ không xấu hổ thế này, nhưng mà trên bục giảng là vị giáo sư khó lắm mới đến giảng, hắn lại làm việc riêng để bị tóm được nên càng xấu hổ! Hơn nữa tiết học của Bùi Xuyên có liên quan đến thành tích, xong rồi, hắn khẳng định là trượt rồi.
Nam sinh ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, hắn vẫn nhịn không được có chút tủi thân mà nhìn Bối Dao và Tần Đông Ni. Vì sao các cô cũng truyền tờ giấy mà không bị tóm chứ? Hắn mới viết có một câu đã bị gọi tên!
Tần Đông Ni bị câu “Không được truyền tờ giấy” dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh. Vị giáo sư này mà nghiêm túc lên thì thoạt nhìn cũng không được tốt tính cho lắm!
Cô khẳng định giáo sư Bùi có nhìn thấy mình và Bối Dao truyền giấy vì thế cô nàng có chút xấu hổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào sách của mình, không dám làm việc riêng nữa.
Bối Dao nửa che mặt lại, cũng cảm thấy thẹn vô cùng. Học tiết học của người đàn ông nhà mình mà lại bị một câu bình luận về dáng người của Tần Đông Ni làm cho bối rối, còn bị bắt tận tay.
Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người vẫn không vội vã rời đi.
Lúc này Bùi Xuyên nói: “Tan học.”
Mọi người bấy giờ mới đứng dậy lục tục rời đi. Ngoài cửa sổ hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu tia nắng vào. Bối Dao mặc một chiếc áo ngắn tay màu anh đào, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.
Tần Đông Ni đã trải qua nửa tiết học sau gian nan cực kỳ. Cô học y, vì thế cô không hiểu những gì giáo sư đang nói!
Hiện tại thật vất vả mới tan học, Tần Đông Ni nhanh chóng nói: “Dao Dao, đi đi đi.”
Nhưng cô vừa dứt lời thì giáo sư Bùi đã đi đến. Đến gần rồi Tần Đông Ni mới cảm thấy người này