Dưới ánh chiều tà, Bối Dao ghé vào bả vai hắn mà thở dốc.
Ánh đèn trong sân thể dục cũng không quá sáng, đủ để che khuất khuôn mặt đỏ bừng của cô. Bóng cây bị gió thổi nhẹ nhàng đong đưa, giáo sư Bùi chống tay ở hai bên sườn cô, cắn răng hạ quyết tâm: “Không đi khách sạn, chúng ta về nhà.”
Trong phòng ngủ của bọn họ vẫn còn khăn trải giường và chăn màu hồng đến nay chưa từng được đổi.
Cô nhỏ giọng nói: “Được, cũng được.”
Đại học cách nhà không xa, bởi vì lúc Bùi Xuyên mua nhà đã nghĩ đến việc Bối Dao còn phải đi học. Hắn đi xuống gara lấy xe, còn Bối Dao đứng ở bên ngoài chờ hắn. Đêm tháng năm có gió thổi nhẹ nhàng lướt qua, Sở Tuần đúng lúc dừng xe thì thấy Bối Dao.
Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu hoa anh đào, cổ tay áo mở thành hình hoa, lộ ra cánh tay vừa trắng và nhỏ, có cảm giác mảnh khảnh.
Sở Tuần nhớ tới chuyện nào đó thì cảm thấy có chút châm chọc lại tức giận. Lúc hắn theo đuổi Bối Dao thì Bối Dao không đáp ứng. Sau đó bởi vì Bối Dao mà hắn bị thiếu gia của Hoắc gia mắng cho một trận, mất hết mặt mũi. Hắn còn tưởng cô gái này mắt cao lắm, không để ai vào mắt, kết quả nghe nói cô ta có một gã bạn trai từng ngồi tù.
Trong lòng hắn không nuốt nổi khẩu khí này vì thế hắn nhấn còi lái xe về phía cô. Bối Dao nghe được tiếng xe thì theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Sở Tuần ló đầu ra: “Lên xe, tôi đưa cô về!”
Hắn đang lái một chiếc BMW. Cha hắn có tiền, lại chỉ có một đứa con là hắn vì thế rất chiều chuộng. Những năm này, sinh viên có thể lái BMW là rất hiếm.
Bối Dao lùi đến bên cạnh bồn hoa, nhíu nhíu mày nói: “Không cần, tôi đang đợi người.”
Lúc này Sở Tuần rất vui vẻ, nghe cha hắn nói Hoắc Húc giống như đang bị chèn ép đến không thở nổi. Giờ chẳng còn ai ngăn cản hắn theo đuổi Bối Dao nữa. Lòng tự trọng của đàn ông dâng lên khiến hắn nói: “Chờ ai? Chờ thằng bạn trai đã từng ngồi tù của cô hả? Chờ hắn lái xe ba bánh đến đón cô sao?”
Nói đến xe ba bánh, Sở Tuần vô cùng sung sướng. Hắn nghĩ thầm, hối hận đi hối hận đi, một đứa con gái nghèo như quỷ có gì mà lên mặt. Có vài cô gái vô cùng ngây thơ, cho rằng tình yêu có thể vượt qua hết thảy, sau khi chịu khổ rồi mới biết tình yêu chỉ là cái rắm.
Sở thiếu vừa dứt lời thì trong gara đã có một chiếc xe màu bạc phóng ra, hơn nữa còi cũng không ấn đã lung tung lao về phía hắn.
Trong nháy mắt đầu óc Sở Tuần trống rỗng, thẳng đến khi chiếc xe kia dừng lại cách hắn vài cm thì hắn mới mắng: “Bị mù à!”
Hắn ló đầu ra, còn muốn mắng tiếp nhưng vừa nhìn thấy hãng xe kia thì lập tức cứng họng. Chiếc xe kia có màu sắc bình thường, nhưng vẫn là Lamborghini. So với cái xe hắn đang lái còn đắt hơn mấy lần.
Sở Tuần còn nhớ rõ lần trước Hoắc Húc giáo huấn mình, ở thành phố B này tùy tiện cũng có thể gặp được con cháu nhà cán bộ. Hơn nữa đối phương từ gara phóng ra, lại như không muốn sống mà lái thẳng đến xe hắn, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Sở Tuần đành đem lời thô tục nghẹn trở về. Hắn thấy bên trong có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ánh mắt lạnh nhạt.
Lúc này Bùi Xuyên mở cửa ghế phụ nói: “Dao Dao, về nhà thôi.”
Bối Dao cũng bị một màn vừa rồi dọa sợ, lúc cô ngồi lên xe thì thấy mặt Sở Tuần vô cùng khó coi.
Tên này ở đâu ra? Không phải nói bạn trai Bối Dao từng ngồi tù sao?
Bùi Xuyên lái xe đi. Cái xe này hắn đã có sửa chữa nên bề ngoài nhìn không quá chói mắt có điều bên trong lại khác hẳn.
Thính lực của Bùi Xuyên tốt, lúc hắn lái xe ra đã nghe thấy lời Sở Tuần nói. Hắn hơi nặng nề nhìn phía trước, đánh xe ra khỏi trường học.
Hiện tại Bùi Xuyên mới biết lúc mình ngồi tù Bối Dao đã phải thừa nhận áp lực và cười nhạo thế nào. Tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô không có mắt.
Bối Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Anh cùng hắn so đo làm cái gì? Để mình bị thương thì làm sao đây?”
Hắn lắc đầu, lần đầu tiên nghiêm túc nói: “Chúng ta công khai đi.”
Bối Dao ngẩn người.
Cô còn nhớ rõ vào năm cấp ba, Bùi Xuyên từng đưa ra hai điều kiện để bọn họ ở bên nhau. Thứ nhất đó là không thân mật, thứ hai là không công khai.
Hiện tại hắn chủ động nói muốn công khai khiến Bối Dao cười tủm tỉm nói: “Vì sao thế?” Cô muốn nghe hắn nói, nghe lời nói từ trong lòng hắn, nghe hắn thừa nhận mình có tính chiếm hữu.
Hắn nhấp môi, không hé răng. Xe chạy trong chốc lát đã đến nhà.
Bối Dao cũng mang theo chìa khóa, cô cầm chìa khóa để mở cửa. Bùi Xuyên thì ôm lấy cô từ sau lưng, sau đó thuận tay đóng cửa nói: “Ngày mai công khai, được không?”
Trong lòng Bối Dao sắp cười đến ngất đi. Nhưng mà nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng đã có thay đổi. Nếu là năm cấp ba kia, hắn cảm thấy đời này không có khả năng cùng cô ở bên nhau thì chắc là đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận với mọi người là hắn thích cô.
Cô nghẹn cười, nghiêm túc mà gật đầu.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Về đến nhà rồi.”
Hắn nói một câu không đâu vào đâu nhưng cô vẫn hiểu. Bối Dao đỏ mặt xoay người, ôm lấy cổ hắn, chui đầu vào ngực hắn: “Ừ.”
Hắn dừng một chút, ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.
Bối Dao nhắm mắt lại, ngón tay cuốn lấy cà vạt của hắn.
Hắn cầm cái tay kia, dục vọng nam tính tràn đầy lần đầu tiên vượt qua tự ti trong nội tâm. Những giấc mộng ngẫu nhiên thời niên thiếu hiện lên, hắn cũng có loại ảo giác cô sẽ không ghét bỏ mình.
Bùi Xuyên thấp giọng nói: “Lần này có thể không cần nhìn không?” Hắn nói nhỏ bên tai cô bằng giọng thành kính và cẩn thận.
Bối Dao vùi đầu ở trong ngực hắn, rốt cuộc bị hắn làm cho xúc động đến vô cùng e lệ, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Giường lớn trong phòng ngủ đặc biệt mềm mại, lúc cô bị che mắt lại thì có chút không được tự nhiên và khẩn trương. Tiếng động lúc này được phóng đại lên, Bối Dao cảm nhận hắn đang gỡ chân giả xuống, hai cánh tay mạnh mẽ chống hai bên sườn mình.
Cô giơ tay muốn sờ vào cà vạt trên đôi mắt nhưng hắn đã cầm lấy cái tay kia, đè trên đầu cô thấp giọng an ủi: “Chúng ta đã đồng ý rồi.”
Được rồi.
Nhưng lúc hắn vùi đầu vào cổ Bối Dao thì cô bỗng cứng đờ, duỗi tay chống ngực hắn: “Chờ, chờ một chút.”
Hắn nhỏm dậy, ánh mắt ảm đạm rồi chớp mắt một cái.
Trên mặt Bối Dao có chút mờ mịt, một lát sau mặt cô đỏ lên, xấu hổ nói: “Hình như kinh nguyệt của em tới.”
***
Đêm nay Bối Dao cảm thấy vô cùng hổ thẹn, kỳ thật kỳ sinh lý của cô luôn đúng giờ, quanh quẩn trong mấy ngày này. Nhưng tình yêu có đôi khi khiến người ta hoàn toàn quên mất một thứ gì đó.
Cô giữ chặt chăn để che mặt mình lại, nghe tiếng nước xôn xao trong phòng tắm, nó vang lên rất lâu hắn mới tắt đèn đi ra.
Lúc hắn đi ra, trên mặt còn dính bọt nước. Bùi Xuyên đi đến phòng bếp còn cô thì dò đầu ra nhìn bóng dáng hắn.
Chỉ trong chốc lát Bùi Xuyên đã đi đến, bưng cái chén, trong đó có trứng gà nấu với đường đỏ: “Em ăn đi rồi ngủ tiếp.”
Cô chớp chớp mắt: “Nước đường đỏ hả?”
Bùi Xuyên nói: “Ừ.”
Bối Dao quên mất xấu hổ vừa rồi, tò mò hỏi: “Nhà của chúng ta có đường đỏ từ khi nào vậy?” Vì sao mấy hôm trước cô vào bếp không thấy cái này.
Hắn sờ sờ đầu cô: “Mấy hôm trước anh đã mua.”
Bối Dao vùi đầu uống nước, mơ hồ nói: “Cảm ơn Bùi Xuyên.”
Hắn ngừng một giây: “Dao Dao, không cần cảm ơn anh. Anh là chồng em, có nhiều chỗ anh chưa làm tốt,nếu có yêu cầu gì thì em cứ nói.”
Giống như kỳ sinh lý sao? Cái này hắn cũng nhớ rõ hả? Cô lặng lẽ giương mắt nhìn thấy hắn đang nhìn mình. Bối Dao nhỏ giọng nói: “Vậy em chỉ uống nước, không ăn trứng gà được không?”
Trong mắt hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: “Được.”
Hắn ăn nốt chỗ còn lại sau đó hai người rửa mặt nằm trên giường. Cô đột nhiên xoay người, ghé vào trên ngực hắn, lại hôn hôn lên môi hắn, nhỏ giọng ngọt ngào nói: “Bùi