Nhưng Vương Càn Khôn không biết bị chạm mạch chỗ nào, sau khi làm động tác hình dung cỡ C kia còn làm động tác gãi gãi, sau đó tự cười hắc hắc.
Trong chớp mắt mọi người đều im lặng.
Bùi Xuyên rũ mắt, nhấp môi, rồi nói: “Anh đi toilet.”
Chờ bóng dáng Bùi Xuyên biến mất không thấy, Tần Đông Ni nhanh chóng đi lên che miệng Vương Càn Khôn khiến cô nàng bất mãn cực kỳ. Cũng may cô nàng vẫn nhận ra người quen, chứ không thì đã cho Tần Đông Ni một cái tát.
Tần Đông Ni nói: “Vương đại gia, cầu xin cậu đó, cậu an phận ăn cơm đi! Đừng nói chuyện nữa được không?”
Bối Dao nhanh chóng đổi cái ly của Vương Càn Khôn, đổ nước trái cây vào đó.
Không bao lâu sau Bùi Xuyên đã trở lại, mấy cô gái xấu hổ, lại nơm nớp lo sợ mà ăn xong bữa cơm.
Đan Tiểu Mạch đánh bạo nhìn sắc mặt giáo sư Bùi, thấy hắn đang rũ mắt giúp Bối Dao lựa đồ ăn, nhìn không ra biểu tình gì.
Trên đường Bùi Xuyên đi toilet thì nhân tiện nhờ nhân viên phục vụ đi mua mấy phần quà. Lúc ăn cơm xong hắn đưa cho mỗi người một cái túi.
Đám người Tần Đông Ni đều ngượng ngùng không dám nhận, còn Bùi Xuyên thì nhìn đồng hồ rồi bình tĩnh nói: “Các em nhận đi, anh phải lên lớp trước đây.”
Đám Tần Đông Ni thấy cái túi nhỏ thì nghĩ đó hẳn là chút đồ trang sức nhỏ của con gái, vì thế không từ chối nữa.
Buổi chiều Bối Dao còn có tiết học bắt buộc, Bùi Xuyên biết cô không thể đi nghe mình giảng bài, dù sao trốn học cũng không tốt lắm nên nói với cô: “Anh lên lớp, buổi chiều sẽ đến đón em về nhà nhé?”
Bối Dao gật gật đầu.
Hắn đi xuống bãi đỗ xe, chỉ còn lại Bối Dao cùng mấy cô bạn cùng phòng ngồi cùng nhau, lại liếc nhìn nhau.
Con ma men “Vương đại gia” tùy tiện mở lễ vật ra, thấy đó là một cái vòng tay bằng vàng thì gào lên: “Mẹ ơi! Vòng vàng hả?” Mệt cô nàng uống rượu say còn phân biệt đâu là vàng.
Tần Đông Ni cũng vội kiểm tra thấy trong túi mình quả thật là một cái vòng vàng thì vội xem tờ giấy giám định bên trong, sau đó ngây người, lắp bắp nói: “Dao Dao, người đàn ông của cậu thực có tiền.”
Sao hắn lại giống như mua sỉ vòng vàng để làm quà thế này!
Đan Tiểu Mạch cũng bị dọa, vội đem cái vòng trả lại cho Bối Dao. Đồ quý giá như thế tất cả mọi người đều không dám nhận.
Bối Dao cũng dở khóc dở cười nói: “Không sao đâu, Bùi Xuyên đã tặng thì các cậu cứ nhận đi.” Cô đột nhiên nhớ tới năm cấp hai kia, cô nói với Bùi Xuyên là em trai mình sắp ra đời, cô rất vui. Lúc ấy Bùi Xuyên cũng không nói một lời tặng cho Bối Quân một cái vòng bằng bạc nhỏ.
Khi đó hắn cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường, cái vòng tay chắc đã ngốn hết số tiền tiết kiệm nhiều năm của hắn.
Bối Dao nói: “Các cậu đến trường trước đi, nhân tiện xin nghỉ cho Càn Khôn, cậu ấy say thế này sợ là buổi chiều không đi học được. Mình đi chỗ này một lát đã.”
Bối Dao vội vàng đi đến bãi đỗ xe.
Tiệm cơm cách trường học không xa nên lúc này Bùi Xuyên vẫn thong dong ở bãi đỗ xe chưa đi. Lúc trước Bối Dao vẫn không dám nhìn biểu tình của Bùi Xuyên khi nghe Vương Càn Khôn nói chuyện, dù sao đến giờ hai người bọn họ vẫn chưa chân chính làm gì. Bạn cùng phòng không biết, nhưng cô và Bùi Xuyên lại hiểu rõ trong lòng.
Nói đến cũng có chút xấu hổ, nhưng cô sợ Bùi Xuyên hiểu lầm giữa các cô có cái gì đó bậy bạ.
Lúc cô ở tuổi hoa niên đẹp đẽ thì mặc lại đồ cũ của chị họ Tiểu Thương, lúc đó cô cũng chẳng để ý ánh mắt người khác thế nào. Nhưng một khi trong lòng có người để ý thì cô luôn hy vọng ở trong lòng hắn cô luôn hoàn hảo. Cô cũng muốn nói với hắn rằng hắn rất quan trọng.
Nếu là người khác nghe xong những lời này, Bối Dao sẽ không khẩn trương như vậy. Nhưng Bùi Xuyên rất mẫn cảm, có cái gì cũng sẽ chôn giấu trong lòng. Chuyện kỳ sinh lý ngày hôm qua cô đã cảm thấy rất xin lỗi hắn rồi.
Thật vất vả Bùi Xuyên mới chuẩn bị tâm lý xong, điều này cần rất nhiều quyết tâm cùng dũng khí, kết quả thân thể cô lại không cho phép.
Lúc Bối Dao tìm được bãi đỗ xe thì Bùi Xuyên vừa mới chuẩn bị khởi động xe. Hắn thấy cô thì hạ cửa xe xuống hỏi: “Làm sao vậy? Không cùng bạn em về trường sao?”
Bối Dao mở cửa ghế phụ, ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ nhìn hắn. Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn hay biểu tình gì. Hắn cũng đang nhìn cô, còn tiện tay vén một lọn tóc dính trên mặt cô.
Bối Dao nhớ tới lời Vương Càn Khôn vừa mới nói thì nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Em phải giải thích với anh một chút.”
Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô, đôi mắt hắn đen nhánh, khi không cười thực giống một hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng.
“Ừ, em nói đi.”
Bối Dao: “……” Thật là xấu hổ quá.
Cô giống một con chim cút nhỏ, cúi đầu tính toán một chút mới nói: “Vương Càn Khôn chỉ nói đùa thôi, cô ấy uống say nên nói bậy. Bọn em đều tắm rửa độc lập, không có làm chung cái gì cả.”
Trong xe yên lặng, không khí mang theo hơi nóng của tháng năm. Bối Dao vừa xấu hổ lại thẹn: “Cô ấy, cũng không…… Sờ qua.” Cô nhớ tới Vương Càn Khôn tạo nghiệt, và hai cái động tác đáng khinh kia thì cảm giác mặt đỏ như gấc.
Bên cạnh có người lái xe vút qua.
Lỗ tai Bối Dao đều đỏ hết lên, không dám nhìn hắn chỉ đành cố gắng nói hết một câu cuối: “Con gái cơ bản chỉ cần nhìn là biết kích cỡ. Cô ấy uống say, anh đừng so đo nhé.”
Trời ơi, mất mặt quá đi. Sao cô phải đi giải thích cái thứ mất mặt này chứ?
Bùi Xuyên vẫn không hé răng.
Cô lấy hết can đảm mà ngước mắt nhìn hắn, nếu trong mắt hắn có ý cười thì cô phải tìm cái lỗ nẻ chui xuống mất. Cũng may giáo sư Bùi chỉ yên lặng nhìn cô. Bối Dao nói: “Anh tức giận ư?”
Cô nghĩ rằng hắn sẽ nói không nhưng hắn lại cúi người đến gần, nhẹ nhàng sờ sờ má cô: “Có chút.”
Bối Dao ngẩn ngơ, cô không biết phải nói tiếp thế nào. Một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Anh tức giận còn tặng quà cho họ làm gì?” Có lẽ nếu cô không tới giải thích thì Bùi Xuyên cũng sẽ không nói cái gì.
Bùi Xuyên hôn hôn gương mặt vì xấu hổ mà đỏ rực của cô, thấp giọng dạy dỗ cô: “Há miệng mắc quai.”
Bối Dao không hiểu nhưng Bùi Xuyên cũng không giải thích nhiều.
Đạo lý này có thể thấy rõ nhất trên người Triệu nữ sĩ. Hắn đưa quà cho bạn cùng phòng cô là để trong tương lai ít nhất bọn họ sẽ biết cô đã có chồng, sẽ giữ đúng mực, không vui đùa loạn lên.
Mỗi người đều có vòng giao lưu xã hội của mình, hắn không thể cướp đoạt cuộc sống của cô, chỉ có thể lặng yên không một tiếng động đi vào.
Bối Dao nghĩ nghĩ, lại nhịn không được cong cong môi. Cô chọc chọc ngực hắn: “Lúc trước anh nói để em cùng người khác ở bên nhau có phải trong lòng khó chịu muốn chết không? Lúc đó anh nghĩ thế nào chứ?” Rõ ràng hắn không hào phóng tí nào, lực chiếm hữu lớn như thế, lại keo kiệt muốn chết. Mối quan hệ giữa các cô gái mà hắn còn không biết xấu hổ tức giận kia kìa!
Giáo sư Bùi biết lòng hiếu kỳ của cô có đôi khi rất nặng. Nhưng tâm tư thống khổ của người đàn ông từng phải xẻo đầu quả tim thật sự không thể nói cùng cô.
Hắn thắt dây an toàn cho cô, chuẩn bị lái xe đến trường, thuận tiện đưa cô vợ nhỏ nhà hắn đi học.
Bối Dao nghĩ thầm, vừa rồi cô đã mất mặt, giờ Bùi Xuyên lại không chịu thổ lộ tâm tư, giống như cái hũ nút, thật không công bằng. Vì thế cô không hề xấu hổ, chỉ hứng thú mà ôm lấy cánh tay hắn: “Không được nổ máy, anh phải nói trước cơ.”
Bùi Xuyên nói: “Dao Dao, đừng nháo.”
Bối Dao nói: “Anh nói một chút đi được không?” Cô thật sự rất muốn biết. Mệt cô hồi cấp hai còn nghĩ hắn không thích mình, lên cấp ba cũng cảm thấy hắn tàn nhẫn, cái gì cũng bỏ được.
Hắn nói: “Em buông ra đi, em bị muộn rồi đó. Em cứ lôi kéo thế này anh không lái xe được.”
Bối Dao lắc đầu: “Em đằng nào cũng muộn rồi, anh mau nói đi.”
“……” Hắn