“Đi với anh.” —— Bùi Xuyên nói
Trước khi trời sáng, Bùi Xuyên đưa Bối Dao về. Còn Cao Tuấn vốn nên ở bệnh viện dưỡng thương lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm. Một năm này Bùi Xuyên đã thành niên, học lớp 12, trên mặt là vết xước do Cao Tuấn dùng chai bia cào rách.
Bùi Xuyên cùng cán bộ nghiên cứu đang mặc đồng phục màu trắng, lúc Cao Tuấn tỉnh lại thì cán bộ kia đang cầm kim tiêm.
Cao Tuấn liếc mắt một cái đã thấy Bùi Xuyên đang ngồi trên xe lăn. Tuy hắn không hiểu chuyện gì nhưng khuôn mặt lạnh băng của Bùi Xuyên khiến Cao Tuấn ý thức được nguy hiểm.
Hắn giãy giụa hét lên: “Bọn mày trói tao làm gì, buông tao ra! Buông tao ra! Mày đứng tới đây…… Xuyên ca, a a a Xuyên ca, em sai rồi. Em không nên……”
Người kia cứ thế tiêm thuốc vào tĩnh mạch của Cao Tuấn, mà Bùi Xuyên thì chỉ lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện này.
Buông tha hắn? Lúc trước Cao Tuấn có nghĩ tới lúc Bối Dao tỉnh dậy sẽ hoảng sợ thế nào không?
Sau đó chip được cấy vào. Trên màn hình thể hiện nhịp tim của Cao Tuấn, mà bên ngoài không trung là một mảnh tái nhợt.
Bùi Xuyên nắm chặt xe lăn, nhìn Cao Tuấn dần dần không có ý thức, thân thể hắn căng chặt. Lúc Cao Tuấn tỉnh lại thì thần chí không rõ ràng, thí nghiệm đã thất bại.
Nhưng dù thất bại thì K cũng rất vui vẻ. Người trên màn hình video không hề khiêm tốn mà cười to: “Satan, tôi rất mừng vì cậu đã đạt được thành quả bước đầu này.”
“Thành quả nghiên cứu” mà hắn nói tới chính là đời này Cao Tuấn sẽ không có khả năng tỉnh dậy. Bùi Xuyên tắt máy tính, sờ sờ trái tim của mình. Nó đang đập rất bình tĩnh, chứng tỏ hắn cũng chẳng để ý đến sự sống chết của Cao Tuấn.
Thế giới này thật là lạnh, đứng ở trong vực sâu lại càng không có độ ấm gì.
*
Cao Tuấn đột nhiên mất tích, giống như một hạt cát rơi xuống biển lớn, không dậy lên bất kỳ con sóng nào. Chỉ có một gợn sóng thật nhỏ gây ra bởi người an hem của Cao Tuần là Ngu Doãn Phàm.
Ngu Doãn Phàm túm chặt lấy cổ áo Bùi Xuyên hỏi: “Mày nhất định biết Cao Tuấn ở đâu đúng không? Người của Tiểu Hoàng Đình nói sau khi nó đánh nhau với mày thì mất tích, đã rất lâu nó không về nhà rồi.”
Thần sắc trên mặt Bùi Xuyên nhàn nhạt, hất tay hắn ra nói: “Mày tự trọng chút đi.”
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nhưng lại có một cỗ hàn ý trong đó. Ngu Doãn Phàm cắn răng, bộ dạng như muốn uống máu hắn vậy.
Nhưng Bùi Xuyên lại cảm thấy không có ý nghĩ gì. Xưng huynh gọi đệ lâu như vậy nhưng những kẻ chân chính gọi huynh đệ là bọn họ, hắn rốt cuộc chỉ là người ngoài.
Ngu Doãn Phàm hỏi: “Rốt cuộc có phải liên quan đến mày không?”
Bùi Xuyên thong thả ung dung sửa sang lại cổ áo của mình, hơi hơi cong môi: “Mặc dù phải, thì mày làm gì được tao?”
Ngu Doãn Phàm đỏ mắt.
Cá lớn nuốt cá bé, đó là đạo lý Bùi Xuyên đã học được từ nhiều năm trước. Ngu Doãn Phàm cũng không thể làm gì hắn, chẳng qua hắn lại trở về với cuộc sống chỉ có một mình, ngẫu nhiên gọi người đến tụ tập thì bọn họ cũng sợ nơm nớp, một lời cũng không dám nói. Bọn họ sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ của Cao Tuấn.
Lên lớp 12, Bùi Xuyên rất ít khi đến trường, hắn cũng không thích lời giáo viên giảng. Hắn sợ một ngày nào đó sẽ nghe được tin hoa khôi của Lục Trung đã có chủ. Cô không có lỗi gì với hắn, trước kia còn đối xử rất tốt với hắn, không quấy rầy chính là điều cuối cùng hắn có thể làm cho cô.
Từ ngày đó về sau, Bùi Xuyên triệt triệt để để cố gắng để cuộc sống của mình và Bối Dao là hai đường thẳng song song.
Lúc thành phố C ăn tết trời nổi tuyết lớn, bên ngoài cửa nhà Bùi Xuyênc có một bóng dáng nữ tính đang đứng. Lúc hắn thoáng nhìn thấy thì tim bất giác đập nhanh hơn, đẩy xe lăn ra mở cửa.
Nhưng lúc đến gần, tim Bùi Xuyên chậm rãi lạnh xuống. Không phải Bối Dao, đây là một thiếu nữ thân hình cao lớn.
Thiếu nữ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt phổ thông, môi hơi dày, mũi không quá cao, mặc một cái quần bò rách, hai tay khoanh lại đứng thẳng.
Tóc cô ta màu rượu đỏ, vừa nhìn đã biết loại ăn chơi. Dáng người cô ta so với các nữ sinh khác thì phải nói là rất cao lớn. Lúc cô ta thấy Bùi Xuyên thì rất có hứng thú mà nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua xe lăn của hắn, trong mắt có vài phần ánh sáng.
“Tôi là em gái của Cao Tuấn, tên là Cao Quỳnh.”
Bùi Xuyên mặt không biểu tình chỉ lập tức muốn đóng cửa nhưng Cao Quỳnh đã vội nói: “Tôi không phải đến để trả thù, tôi và Cao Tuấn không có tình cảm gì. Anh ta và ba tôi giống nhau, đều là loại hèn nhát chuyên đánh phụ nữ.”
Cao Quỳnh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn lặng yên nhìn xem ai là người đã khiến anh ta biến mất. Tôi thấy anh cũng không tồi, cũng rất thích anh, vậy chúng ta ở bên nhau nhé.”
Bùi Xuyên cảm thấy mình vừa nghe được một lời chê cười, vì thế không chút do dự đóng cửa.
Cao Quỳnh cũng không thèm để ý, cô nàng huýt sáo một cái. Thiếu niên này thật lãnh khốc, còn rất có cá tính, so với bạn trai trước kia của cô ta thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Đêm giao thừa, tuyết lớn bao trùm, trên ngọn cây tích một tầng tuyết thật dày. Trời đất là một mảnh trắng xóa và Bùi Xuyên bị ốm.
Thể chất của hắn tốt, mấy năm nay hiếm khi bị ốm. Cũng có thể do hắn sống một mình lâu rồi nên sợ bị ốm sẽ không có ai chăm sóc, thân thể vì thế cũng không xảy ra vấn đề gì.
Bên ngoài tiếng pháo rền vang, náo nhiệt, nhưng chung quanh hắn lại quãnh quẽ đến không có chút độ ấm nào.
Có lẽ là bị sốt đến mờ mịt, Bùi Xuyên vác sắc mặt tái nhợt mà đẩy xe ra ngoài, đi đến trước cửa tiểu khu.
Tiểu khu tuy rằng cũ xưa, nhưng đang giăng đèn kết hoa, cửa treo hai cái đèn lồng màu đỏ, vô cùng náo nhiệt. Hàn mai đang nở, trong không khí có mùi hoa mai nhàn nhạt.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, còn Bùi Xuyên ngồi ở một góc tối, lẳng lặng ngóng nhìn chúng.
Lúc này có một đứa nhỏ tầm bốn năm tuổi chạy tới thấy chỗ tối có bóng người thì hoảng sợ. Bùi Xuyên nhìn đứa nhỏ có vài phần giống Bối Dao thì ngẩn người.
Tiểu Bối Quân hoảng loạn mà ném một viên pháo qua đánh người xấu. Mẹ nói người xấu sẽ bắt các bạn nhỏ vào buổi tôi. Viên pháo dừng trên đùi Bùi Xuyên, một cỗ mùi thuốc khói sặc lên.
Hắn nhíu mày, vừa mới cầm lấy thì quả pháo kia lại rẫu rĩ mà nổ tung trong tay hắn khiến hổ khẩu của hắn đau đớn.
Bùi Xuyên ngước mắt, không biết làm sao lại thấy sau lưng đứa nhỏ kia có một thiếu nữ chạy tới.
Bối Dao cũng ngẩn ra. Bối Quân đang ở tuổi nghịch ngợm gây sự, cô vừa mới lơ đãng đã thấy em trai nhà mình ném pháo lên người khác. Bối Dao sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, bất chấp việc thẩm vấn em trai lấy bật lửa ở đâu ra chỉ vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương cho Bùi Xuyên.
“Anh không sao chứ? Chảy máu rồi này.” Cô theo bản năng đè lại mạch máu cách hổ khẩu một đoạn.
Bùi Xuyên ngơ ngẩn.
Hắn đang sốt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Bông tuyết bay lả tả rơi xuống chạm vào người hắn là tan ra. Một bàn tay mềm mại hơi lạnh đang cầm lấy tay hắn, thực ra cũng không phải cầm, nhưng chút tinh tế này của thiếu nữ khiến mọi cảm quan của hắn đều được phóng đại lên.
Đây là lần đầu tiên hắn dựa vào cô gần như thế, giống như cơn sốt khiến người ta sinh ra ảo giác, hơi thở hắn cũng dồn dập hơn.
Bùi Xuyên không biết tay mình có đau hay không, toàn bộ giác quan trên cơ thể hắn đều tập trung vào chỗ tiếp xúc với bàn tay kia. Bùi Xuyên theo bản năng dùng sức cầm lấy bàn tay đó.
Bối Dao kinh ngạc mà ngước mắt.
Lúc Bùi Xuyên nhìn thấy ánh mắt cô thì giống như bị điện giật, đột nhiên ném tay cô ra. Không khí chợt an tĩnh, bông tuyết dừng trên mái tóc đen của thiếu nữ.
Bùi Xuyên rũ mắt không nói. Hắn không biết nên giải thích hành động vừa rồi của mình như thế nào, nhưng Bối Dao so với hắn còn xấu hổ hơn.
Thật ra cô không nghĩ quá nhiều về hành động nắm tay kia của Bùi Xuyên, cô xấu hổ là vì em trai mình làm bị thương anh trai hàng xóm đã lâu cô không gặp. Mà hắn vẫn không thích cô như cũ.
Bối Dao kéo em trai qua nói: “Mau xin lỗi anh ấy đi.”
Bối Quân cũng ý thức được mình đã gây ra họa, vì thế hắn ủ rũ cụp đuôi mà nói: “Anh, thực xin lỗi.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bối Dao nhìn vào mắt Bùi Xuyên, thành khẩn nói: “Thực xin lỗi, em trai em không hiểu chuyện, tay anh bị thương thế này, để em đưa anh đến bệnh viện xử lý. Em cũng sẽ bồi thường.”
Bùi Xuyên lạnh lùng nói: “Không cần.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ lãnh đạm, giống như hàn băng khó tan. Trong lòng Bối Dao có xúc động, thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt.
Hai chị em đứng ở trước mặt hắn, đều là một bộ dáng chờ bị dạy dỗ. Bùi Xuyên trầm mặc nói: “Hai người về đi.”
Bối Dao cẩn thận liếc nhìn tay hắn, miệng vết thương rất sâu, hẳn là Bối Quân nhặt một quả pháo chưa kịp nổ từ nhà người khác.
Áy náy bất an làm cô không có cách nào yên tâm thoải mái rời đi. Người khác rộng lượng cũng không có nghĩa là cô có thể bỏ qua, vì thế cô hoảng loạn cúi người nói: “Vậy anh chờ một chút.”
Cô lôi kéo em trai sau đó vội vàng chạy về nhà. Chỉ chốc lát sau tiểu Bối Quân được đưa về còn cô một mình trở lại. Trong lòng cô ôm một cái hộp nhỏ màu hồng.
Cô thấy Bùi Xuyên vẫn còn ở nơi đó thì thở nhẹ ra: “Anh để em giúp rửa sạch miệng vết thương nhé?”
Những bông tuyết dừng trên lông mi của Bùi Xuyên, sau một hồi lâu sau hắn vươn tay. Bối Dao cảm thấy ở chung với hắn rất khó nên lúc này cô như được đặc xá, trong mắt cũng hiện ra vui sướng rồi ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
Cả người Bùi Xuyên giấu trong bóng tối, trên đầu chỉ có một bóng đèn đường đã cũ. Hắn xòe tay, lòng bàn tay thô ráp, làn da như bị gió sương ăn mòn, khớp xương thô to, ngón tay thon dài. Trên bàn tay đó dày đặc những vết thương lớn bé.
Hắn không có cẳng chân, ngày thường có nhiều việc đều phải ỷ lại vào đôi tay này để hoàn thành. Vì thế đôi tay này cũng không đẹp. Bùi Xuyên theo bản năng muốn rụt về, nhưng hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô phả lên đó khiến hắn như bị điểm huyệt, không thể động đậy.
“Bôi cồn tiêu độc sẽ xót một chút nhé.” Bối Dao nhìn chỗ hổ khẩu của hắn máu chảy đầm đìa thì da đầu tê dại. Cô chỉ có thể tận lực nhẹ nhàng, dùng giọng mềm mại như dỗ trẻ con mà nói với hắn, “Nếu đau thì nói với em.”
Hắn nhấp môi.
Trong suốt quá trình cô dùng cồn rửa vết thương cho hắn, bàn tay này chưa từng run một chút. Trong lòng cô thở dài rồi lại càng thêm kính sợ.
Bùi Xuyên chỉ đang nhìn cô. Bối Dao ngồi xổm trước mặt hắn, rũ mắt, hàng mi dài có vướng một bông tuyết. Cô rửa sạch tay cho hắn bằng cồn rồi dùng băng vải bao lại.
Cô đã trưởng thành, mặt mày nhu hòa thanh lệ, gương mặt nhìn qua mềm mại. Hắn nhìn một lát rồi hơi chuyển mắt —— Bùi Xuyên sợ chính mình tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được vươn tay xoa mặt cô.
Trên thực tế Bùi Xuyên cũng không cảm thấy đau, hắn cũng không trách tiểu Bối Quân. Hắn hiểu rõ nếu không có chuyện này thì hắn sẽ không có cơ hội được ở chung với Bối Dao như thế này.
Nhưng mà chuyện này luôn sẽ đến lúc kết thúc. Bối Dao thật cẩn thận, cố gắng không đụng tới hắn. Băng bó xong cô đóng hộp y tế sau đó lấy ra một bao lì xì trên người mình đưa cho hắn nói, “Xin lỗi đã khiến anh bị thương, đây là lì xì may mắn của bà bà trăm tuổi trong hẻm nhỏ, chúc mừng năm mới, hy vọng anh được bình an.”
“Anh đã nói rồi, không cần.” Thần sắc hắn lạnh lẽo, đẩy xe lăn rời đi.
Bối Dao nhìn bóng dáng hắn biến mất trong gió tuyết, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trưởng thành rồi vẫn giữ tính tình đó.”
*
Sau năm mới chính là mùa xuân, theo lý thuyết thì một năm này Bùi Xuyên hẳn là phải thi đại học. Nhưng vào một ngày tháng 9 hắn bị thủ hạ của K hắt một chậu nước cho tỉnh lại.
Bùi Xuyên mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không có một chút kinh ngạc và hoảng sợ nào.
Một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân, giọng điệu khoa trương nói: “Nhìn một cái xem, nhìn thiếu niên thiên tài của chúng ta xem, thật đúng là không chút hoảng loạn. Sao lại có thể đối xử với nghiên cứu viên của chúng ta như thế chứ? A Tả, mau nâng hắn dậy.”
Một người đàn ông mặc quần áo xám ở bên cạnh túm lấy cổ áo Bùi Xuyên, khiến cho hắn ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Bùi Xuyên không hề gợn sóng mà bình tĩnh nhìn K. Tên kia huýt sáo, thản nhiên nói: “Mày cũng không phải người lương thiện gì, vì sao lại cự tuyệt dùng người sống để thí nghiệm chứ? Lúc trước mày đem tên kia đến làm thí nghiệm không phải cũng làm rất tốt sao?”
Bùi Xuyên châm chọc mở miệng: “Không muốn làm thì không làm.”
“Nhiều năm như vậy mà mày không học được đạo lý gì sao? Mày nên thức thời một chút, tao biết xương cốt mày cứng, nhưng tao nghĩ con người luôn có thứ mình để ý đúng không?”
“Đem mày lột sạch cột vào nơi hoang vu thì sao?”
Trong mắt hắn hơi nổi lên gợn sóng sau đó là một mặt hồ tĩnh lặng.
K sách một tiếng, như vậy cũng không được hả?
“Thủ hạ của tao cũng có vài người thích kiểu