“Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!”
Lúc Bối Dao mới tỉnh lại thì thình lình nghe được mấy tiếng quát lớn này. Theo quán tính cô nhìn theo hướng giọng nói phát ra và chờ cho cảm giác choáng váng nhạt đi một chút. Bối Dao thấy trước mặt có tám người đàn ông đang cầm gậy chĩa vào cô.
Mấy người này giống như lâm đại địch, kiểu như ngay sau đó bọn họ sẽ ra tay vì thế Bối Dao giơ tay lên.
Người cầm đầu lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Sao lại tìm được chỗ này?”
Bối Dao cũng buồn bực, một khắc trước cô còn đang ở lớp học, giây tiếp theo đã ở chỗ kỳ quái này rồi.
Trong lòng cô rất khẩn trương, vội nhìn quanh bốn phía thì lập tức ngẩn ra. Bên người cô là một mảng hoa oải hương tím ngắt trải dài. Chân cô dẫm lên mặt đất mềm xốp, lúc rũ mắt nhìn thì thấy bên dưới là một mảnh hoa hồng nhỏ, giống như mới được trồng.
Chỗ cô đứng là nơi cao nhất, khi phản ứng lại cô mới cảm thấy da đầu tê dại —— cô đang đứng trên mộ của người khác.
Phía trước chính là bia mộ, đáng tiếc hiện tại tình cảnh của cô không được tốt lắm. Đối mặt với mấy người đàn ông kia, Bối Dao không dám động. Cô mở miệng nói: “Tôi không biết vì sao mình lại ở chỗ này, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Mấy người kia có biểu tình rất khác nhau.
Có người hỏi đồng bạn: “Không thể thả cô ta đi, nơi này là cấm địa, nếu để người khác biết chỗ chúng ta trông coi có người xông vào thì chết chắc. Ngày hôm qua là ngày giỗ của vị tiểu thư kia, hiện tại hắn đang ở thôn trang cách đây không xa……”
Không biết bọn họ nhớ tới cái gì mà lập tức rùng mình. Bối Dao nghe thấy bọn họ nói muốn giết người diệt khẩu thì trong lòng trầm xuống, quay đầu muốn chạy.
Mấy người kia cũng phản ứng rất nhanh, giống như diều hâu bắt dê con, chỉ vài bước đã tóm được cô.
Hoa hồng bị giẫm đổ một mảnh, tuy bọn họ bắt được cô nhưng sắc mặt lại trắng hơn cả cô.
Xong đời, đây là hoa Satan tự tay trồng.
Bối Dao bị bắt, lại bị mấy cây gậy đè lên người không cho động đậy.
Có người nói: “Mau giết cô ta, sau đó xem có trồng lại hoa được không.”
Cánh tay Bối Dao đau đớn, cô khiếp sợ nhìn những kẻ không có chút khái niệm pháp luật nào ở đây. Sao bọn họ có thể coi việc giết người như ăn cơm được chứ? Cho dù giẫm lên mồ người khác là cô sai, nhưng cũng đâu đến nỗi phải chết. Huống chi lúc cô có ý thức thì đã đứng trên mồ rồi, cô cũng đâu phải cố ý.
Chẳng nhẽ cô cứ thế bị giết? Cô không cam lòng mà nhìn bia mộ kia. Nếu có chết thì cũng phải biết mình đã mạo phạm người nào chứ?
Lúc đó là cuối tháng sáu, biển hoa oải hương màu tím đang đón gió phấp phới. Cô nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ. Bối Dao ngây dại, đó là một khuôn mặt giống cô như đúc. Cô gái trong ảnh chụp cười rạng rỡ, mắt hạnh cong cong. Cô và người trên bia mộ kia nhìn nhau, trong lòng có loại hoang mang đến cực điểm.
Ánh mắt cô nhanh chóng đảo qua hàng chữ bên dưới. Từng chữ mạnh mẽ giống như người ta dùng bút khắc lên từng nét, cổ xưa lại đơn giản: Ngô thê Bối Dao chi mộ.
Đây là…… Mộ của cô hả?
Nhưng mà chưa kịp tự hỏi thì một cây gậy đã chuẩn bị giáng xuống. Bối Dao căng da đầu hô: “Chờ một chút! Tôi có biện pháp giúp các người.”
Thấy bọn họ không tin, Bối Dao nhanh chóng nói: “Tôi giống cô gái ở trong bức ảnh trên bia mộ, không tin các anh thử nhìn xem.”
Mấy người kia cũng không dám nhìn. Có người tức giận nói: “Tin cô ta làm gì, có muốn sống không?”
“Không cần.” Bối Dao gấp đến sắp khóc, “Các anh làm hỏng đống hoa này, đằng nào cũng bị phạt, tôi và cô ấy giống nhau, ông chủ…… Ông chủ của mấy người khẳng định sẽ mềm lòng.”
Rốt cuộc sợ hãi bị trừng phạt nên có người đánh bạo nhìn qua bức ảnh kia, sau đó khiếp sợ mà nhìn Bối Dao, ánh mắt như thấy quỷ.
“Thật, thật sự giống nhau như đúc.”
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
“Nếu không chúng ta làm theo lời cô ta, trước mang cô ta đi gặp người kia đã?”
*
Tháng sáu, biệt trang được xây dựng giữa biển hoa, cũng rất có phong cách. Bối Dao bị lôi kéo rồi đẩy tới trước mặt một vị tiên sinh đao kính gọng vàng.
“Vu tiên sinh, đây là cô gái đó.”
Vu Thượng Huyền giương mắt, lúc thấy Bối Dao thì nụ cười giả tạo trên mặt cũng cứng lại. Thần sắc của hắn mang theo vài phần ngưng trọng. Một tay hắn kéo Bối Dao đến trước mặt, cẩn thận quan sát cô rồi cười lạnh nói: “Người sau lưng cô cũng to gan đấy, dám phẫu thuật cô thành bộ dáng này rồi đưa đến. Hắn không sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao? Được rồi, trước kia cũng có người dùng chiêu này rồi, nhưng hắn không thích người thay thế đâu.”
Vu Thượng Huyền vẫn khiếp sợ trước dung mạo của cô, nhưng mặt ngoài thì bình tĩnh nói: “Mấy người cũng không nhìn xem, bộ dạng này của cô ta mới 18, 19 tuổi, còn người kia nếu còn sống cũng đã 26 rồi.”
Bối Dao khóc không ra nước mắt, đầu tiên cô bị coi thành trộm mộ, sau đó lại bị coi là gián điệp.
Dọc theo đường đi tới đây cô đã suy nghĩ, ai có thể dùng hai chữ “Ngô thê” chứ? Hơn nữa ở thế giới này hình như cô đã chết từ lâu. Ký ức của cô không được đầy đủ, chỉ có cuốn vở ghi lại tương lai kia, mà nhìn những kẻ này có vẻ không giống người đàng hoàng. Cái loại trọng sinh này cô cũng từng trải qua, lúc đó cũng tiếp nhận ngay, vì thế cô đánh bạo suy đoán: “Chủ nhân nơi này là Bùi Xuyên hả?”
Trên mặt Vu Thượng Huyền lộ vẻ cổ quái. Cái tên Bùi Xuyên này đã lâu không có người gọi.
Sau khi “Vãng sinh” được tung ra toàn thế giới thì mọi người chỉ biết đến một “Satan” tội ác tày trời, chẳng có ai gọi hắn bằng tên thật Bùi Xuyên cả. Dần dà ngay cả trợ thủ đắc lực của hắn là Vu Thượng Huyền cũng sắp quên tên thật của Satan rồi.
Nhìn khuôn mặt ngây ngô non nớt của thiếu nữ trước mặt, trong đôi mắt hẹp dài của Vu Thượng Huyền lóe ra quang mang. Quá giống, rất giống thiếu nữ mỹ lệ kia. Không chỉ khuôn mặt giống, mà đôi mắt trong sáng này mới là giống nhất.
Mấy năm nay Satan càng ngày càng quái đản, đến Vu Thượng Huyền có đôi khi cũng nơm nớp lo sợ. Vu Thượng Huyền thích cái thế giới điên cuồng cá lớn nuốt cá bé hiện giờ nhưng hắn không muốn người lãnh đạo hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Mặc kệ thiéu nữ trước mặt này là ai, hắn cũng muốn thử xem. Vu Thượng Huyền không trả lời vấn đề của Bối Dao, mà chỉ đẩy cô đi về phía trước.
“Tôi cảnh cáo cô, mặc kệ cô là ai, chờ lát nữa gặp hắn thì tốt nhất cô đừng hoảng sợ. Bằng không hừ hừ, nhiệm vụ của cô không hoàn thành, mà tính mạng cũng để lại đây đó. Còn nữa……” Vu Thượng Huyền quái đản nói, “Gọi hắn như cô vừa gọi.”
Bối Dao nói: “Gọi là gì? Bùi Xuyên sao?”
Vu Thượng Huyền híp đôi mắt hẹp lại, gật gật đầu.
Hiện tại Bối Dao như con chim non mới tới thế giới, cô cảm thấy thế giới này thực cổ quái, nhân loại gần như không bị thứ gì quản lý.
Nhưng lúc cô nghĩ đến danh xưng “Satan” thì tâm tình vừa khẩn trương vừa phức tạp. Kỳ thật cô cũng tò mò không biết đời trước Bùi Xuyên có bộ dáng như thế nào. Nhưng hiện giờ sắp gặp hắn thì cô lại có chút khiếp đảm.
Đi lên cầu thang xoắn, Vu Thượng Huyền dừng chân nói: “Lát nữa cô tự đi vào.”
Hắn cũng cáo già, đem người này dẫn tới chẳng khác gì đem một quả bom hẹn giờ đưa lên. Chờ lát nữa không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Tuy Vu Thượng Huyền rất chờ mong “Bối Dao” này có thể mang đến thay đổi, nhưng mạng nhỏ cũng quan trọng.
Vạn nhất Satan chấp nhận thì tốt, nếu không tiếp nhận thì chỉ sợ hắn cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Vu Thượng Huyền đẩy cô một phen nói: “Mau đi.”
Dù sao hắn cũng sẽ không đi vào.
Bối Dao lảo đảo một chút, cô nhìn cánh cửa gỗ khép hờ trước mặt mà tâm tình phức tạp, đồng thời cũng tò mò.
Bùi Xuyên trong miệng bọn họ có vẻ không giống người mà cô quen. Cô dừng một chút, dùng khuỷu tay đẩy cửa ra.
Trong phòng tối đến mức cô có chút không thích ứng. Trong ánh sáng loang lổ, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang đọc sách.
Cô giật mình. Người kia ngồi ở trên xe lăn, trên mặt đeo mặt nạ thiên thần gãy cánh. Hắn nghe thấy tiếng động thì nhíu mày ngước mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí an tĩnh trong một chớp mắt. Hô hấp của hắn cũng ngừng lại.
Bối Dao thư khẩu khí, vừa nãy cô còn khẩn trương, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của người kia thì cô lập tức xác định đây vẫn là Bùi Xuyên, không khác với người cô quen là mấy.
Hắn mím môi nhìn thiếu nữ trước mặt. Cô mới mười chín tuổi, tóc dài tinh tế, xõa tung, giống như mang theo ánh sáng nhàn nhạt.
Cô nghiêng nghiêng đầu, chậm rãi đi tới.
Chỉ một đoạn ngắn ngủi, Bùi Xuyên có vô số cách để giết cô nhưng tay hắn đặt trên xe lăn cứng đờ đến kỳ lạ, cứ thế để cô đến gần mình.
Bối Dao duỗi tay, trên cổ tay cô còn mang còng tay, do dự mà đặt lên mặt