An Tống đã không còn khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy đau lưng và tê chân, trong lòng oán hận vì sao cuộc họp này còn chưa kết thúc.
Cô không nghe được bên trong đang nói gì, hơn nữa mấy phút trôi qua mà Dung Thận cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng ậm ừ đáp lại.
Cơ lưng của An Tống đã tê liệt rồi, cô muốn giơ tay đấm, nhưng người đàn ông đang ôm lấy cô, cử động rất khó để thực hiện.
Mà Dung Thận vốn đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không có hành động hấp tấp, chỉ chờ cô thả lỏng thần kinh.
Cũng may An Tống không để anh đợi lâu, qua nửa phút, sống lưng thẳng tắp của cô gái cũng mềm nhũn ra trông thấy, cô như không có xương mà rúc vào trong lòng anh.
Người đàn ông vươn tay tắt micro lần nữa, cụp mắt xuống, quai hàm ấm nóng áp lên trán An Tống, "Mệt không?"
An Tống dựa trên vai anh, nhẹ gật đầu, "Em không sao, anh cứ họp đi."
Dung Thận siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn trong lòng.
Chiếc đèn đọc sách màu trắng sáng trên bàn không biết từ lúc nào đã được điều chỉnh thành tông màu ấm, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, nhưng trong phòng làm việc tỏa ra ánh sáng màu cam, không khí thật ấm áp và dễ chịu.
Gần chín giờ, cuộc họp trực tuyến này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
An Tống nheo mắt nhìn màn hình, tận mắt nhìn người đàn ông đóng trang video, thở phào nhẹ nhõm, "Xong rồi ạ?"
"Ừ." Dung Thận dựa vào ghế, cả người An Tống theo quán tính chìm vào trong lòng anh, "Có sốt ruột không?"
"Không." An Tống không ngẩng đầu, mà là cụp mi mắt nhìn lòng bàn tay, "Nếu biết anh đang họp, em đã không tới quấy rầy anh rồi."
Tưởng rằng anh cố ý tránh mặt cô là vì tâm trạng không tốt, nhưng hóa ra...!người ta bận thật.
Bản thân mình cứ như trò hề, giờ khẳng định là không thể nói sự thật rồi.
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, kéo ra xa một chút, "Nói anh nghe xem, lên lầu tìm anh, có chuyện gì?"
An Tống buộc phải nhìn anh với tư thế như vậy, nhìn một cái, trái tim lại đập nhanh hơn.
Cô chưa bao giờ ngồi trong lòng một người đàn ông như thế này, ngoại trừ trải nghiệm tương tự khi còn lại một đứa trẻ trong vòng tay của bố khi cô còn nhỏ.
Nhưng trải nghiệm đó...hoàn toàn khác so với bây giờ.
Ánh mắt An Tống chớp vài cái, áp chế những suy nghĩ nhỏ nảy sinh trong lòng kia, thẳng thắn hỏi: "Tối nay tâm trạng anh....!không tốt sao?"
"Làm sao nhìn ra tâm trạng anh không tốt?"
Bàn tay của người đàn ông xoa xoa bả vai của cô, động tác rất nhẹ nhàng, hơi giống như đang dỗ dành trẻ con, nhưng lại có nhiều sự mơ hồ và thân thiết giữa những người yêu nhau.
An Tống lẩm bẩm nói: "Cảm giác, anh vừa vào cửa em liền cảm giác được."
Cô không giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, nhưng nhận thức cơ bản sẽ không sai.
Hơn nữa, cô còn quan tâm đến Dung Thận.
Người đàn ông cong ngón trỏ cong xoa cằm cô, giọng điệu có chút câu dẫn: "Có đôi khi cảm giác có thể không chính xác, thay vì suy nghĩ lung tung, không bằng cùng bạn bè tán gẫu cho đỡ nhàm chán thì tốt hơn."."
An Tống đột nhiên nhìn anh, "Nhân tiện, cuối tuần này...!em muốn về Hương Giang."
"Làm gì?"
An Tống lựa chọn che giấu sự thù địch của Tô Quý đối với anh, chọn một lý do vô thưởng vô phạt để giải thích: "Về Vân Hải lấy chút đồ, nhân tiện gặp Tô Quý, vừa rồi em đã hẹn chị ấy, cuối tuần...!không thể không về."
Dung Thận cụp mi mắt xuống, sự thâm trầm giữa hai lông mày hơi nhạt đi, "Vẫn luôn nói chuyện với cô ấy?"
"Ừm, vốn dĩ chị ấy muốn mời em đi ăn tối, nhưng em không đi được, đành phải nói cho chị ấy biết việc em chuyển đến Trạm Châu." An Tống nắm lấy ngón tay của người đàn ông đang làm loạn trên mặt cô, bất đắc dĩ nói.: "Chị ấy rất tức giận, trách em đã không nói trước với chị ấy.".
truyện teen hay
"Đã nghĩ ra cách giải thích với cô ấy chưa?"
An Tống quay đầu, nhún vai, "Nói thật thôi ạ."
Người đàn ông khẽ nhướng mày, "Chuyện kết hôn thì sao?"
"Cũng phải nói." An Tống chạm vào ngón tay của Dung Thận, thẳng thắn nói: "Nếu không, em với anh chuyển đến Trạm