Hôn xong, mặt An Tống đỏ bừng.
Có thể không lâu nhưng thời gian trong nụ hôn cuồng nhiệt đã trở nên vô cùng dài.
Người đàn ông buông môi cô ra, trán hai người chạm vào nhau, hô hấp dồn dập.
An Tống là không kịp thở, còn Dung Thận! chỉ có bản thân anh biết rõ.
Vài giây sau, An Tống không nói lời nào gục xuống trên vai người đàn ông, nhắm mắt lại bình tĩnh hít thở.
Ý thức được việc mình vừa làm, hô hấp trở nên rối loạn, tim đập dữ dội.
Hóa ra đây là nụ hôn giữa những người yêu nhau, nó hoàn toàn không giống như những gì cô tưởng tượng.
Người đàn ông bên cạnh, đặt lòng bàn tay sau gáy cô vuốt ve từng chút một.
Nhịp tim của họ rất nhanh, ngay cả nhiệt độ thích hợp xung quanh họ cũng hơi nóng.
Dung Thận nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn vô cùng quyến rũ, "Cùng anh xuống lầu ăn cơm nhé?"
An Tống gật gật đầu, thanh âm có vẻ yếu ớt, "Đợi, đợi đã.
"
Người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói mang theo nụ cười, "Em ngại à?"
An Tống không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cổ anh.
Đây không phải là vấn đề ngại ngùng, mà là vấn đề bây giờ chân cô yếu quá không thể đi lại được.
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác hôn, toàn thân cô lúc này mềm nhũn, mọi giác quan đều tập trung vào đôi môi tê dại, còn suy nghĩ hỗn loạn vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn sâu đó.
Dung Thận luôn đáp ứng yêu cầu của cô, trong tình huống này, anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ ôm cô, chờ cô điều chỉnh cảm xúc của mình.
Anh là một người đàn ông bình thường, nếu không cân nhắc đến tình cảm và bệnh tâm lý của An Tống, có lẽ anh sẽ không đợi đến hôm nay mới đi một bước này.
Cũng may, giọng nói và động tác cơ thể của cô tương đối ổn định, cũng không có biểu hiện kích động.
!
Chưa đầy năm phút, An Tống và Dung Thận nắm tay nhau đi ra khỏi phòng làm việc.
Ngọn đèn tường vàng mờ không chiếu rõ khuôn mặt đỏ bừng của cô, mãi đến khi bước vào gian bếp sáng trưng, người đàn ông mới nhìn rõ đôi má ửng hồng và đôi môi đỏ mọng của cô.
Yết hầu của