"An An, ăn từ từ..."
Nguyễn Đan Linh vỗ vỗ lưng An Tống, gọi người giúp việc bưng một ly nước ấm lên.
Dung Nhàn lắc đầu, mím môi, bình tĩnh nói: "Mẹ, vừa rồi hình như con nghe thấy bố gọi mẹ."
"Có à?" Nguyễn Đan Linh nghi ngờ nhìn ra ngoài nhà ăn, "Mẹ có nghe thấy đâu."
Dung Nhàn hơi nhướng mày, "Con và An An đều nghe thấy, mẹ có muốn đi qua xem một chút không?"
Nguyễn Đan Linh theo bản năng nhìn An Tống, thấy cô đang uống từng ngụm nước, cũng không hỏi nữa liền đứng dậy đi ra ngoài, "Vậy hai đứa ăn trước đi, mẹ đi tí rồi về."
Trong phòng ăn chỉ còn lại có Dung Nhàn cùng An Tống, bầu không khí lập tức thoải mái rất nhiều.
Dung Nhàn đi đến bên cửa sổ, đẩy ra, chậm rãi lấy hộp thuốc lá của mình ra, "Có phiền nếu chị hút điếu thuốc không?"
"Em không sao, chị cả cứ tự nhiên."
Dung Nhàn kẹp một điếu thuốc lá bạc hà mảnh mai giữa ngón tay, châm lửa rồi nhả khói ra ngoài cửa sổ, "Mẹ cứ như vậy đấy, không có ác ý.
Bình thường ở nhà mẹ rất bận rộn, thấy chúng ta trở về không thể không cằn nhằn.
Em đừng quá lo lắng."
An Tống đặt thìa xuống, nhìn Dung Nhàn cười đáp lại, "Vâng, không đâu ạ."
"Chị thấy tình trạng của em...!so với lần trước ở Quan Bộc Nhai tốt hơn nhiều." Dung Nhàn hất tàn thuốc sang một bên, "Xem ra Tiểu Cửu chăm sóc em rất tốt."
An Tống gật đầu đồng ý, "Anh ấy đối với em rất tốt."
Dung Nhàn nắm bắt rõ ràng tia ngại ngùng trong mắt cô, là biểu hiện độc nhất của các cô gái đang yêu.
Cô quay mặt đi rít một hơi thuốc, trong lòng không khỏi nghĩ đến chính mình cũng có một thời say đắm trong tình yêu.
Nhà ăn rơi vào sự im lặng không tiếng động.
An Tống muốn tìm một chủ đề nào đó, nhưng vì không hiểu rõ về nhau, cứ tùy tiện mợ miệng chỉ sợ sẽ xúc phạm đến đối phương.
Đang nghĩ, điện thoại di động của Dung Nhàn ở góc bàn đột nhiên rung lên.
Một tay cô ấy cầm điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại nghe, "Chuyện gì?"
An Tống lại cúi đầu ăn tổ yến, tận lực không để mình vô lễ nghe trộm.
Không biết người gọi đến nói cái gì, nhưng giọng điệu của Dung Nhàn hiển nhiên có chút chán ghét, "Tôi có nói rồi mà, hôm nay tôi bận?"
Đầu An Tống càng cúi xuống thấp hơn.
Ngay cả cô cũng có thể nghe thấy giọng điệu thiếu kiên nhẫn của chị cả Dung Nhàn, nhưng bên kia dường như đang đổ thêm dầu vào lửa.
Bởi vậy nên Dung Nhàn lại nói: "Bản thân nếu mà nhàn rỗi quá, thì tự mình tìm niềm vui đi.
Tôi có chút việc, cúp đây."
An Tống không phát ra tiếng nào ăn xong tổ yến, Dung Nhàn cũng cúp máy, ném điện thoại lên mặt bàn tráng men.
Lời nói và việc làm bộc lộ sự cáu kỉnh.
An Tống với cô ấy vốn dĩ không thân quen, nhưng qua vài lần tiếp xúc, quan hệ vẫn kiểu không gần không xa.
Cô còn đang do dự không biết nói gì, Dung Nhàn làm như không có chuyện gì đùa giỡn: "Bị chị dọa hả? Nhìn cái đầu của em đi, suýt chút nữa dán vào cái bàn rồi."
"Không có..." An Tống ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Em sợ quấy rầy chị nghe điện thoại."
Dung Nhàn giật mình, rồi cười vui vẻ.
Cô lại châm một điếu thuốc đi tới trước mặt An Tống, cúi đầu nhìn gò má trắng nõn thanh tú của cô, không khỏi vươn tay nhéo một cái, "Em rất dễ thương đấy, khó trách Tiểu Cửu lại mềm lòng với em.
"
Thời buổi này tìm một cô gái đẹp không khó, mấy cô gái dễ thương cũng rất là nhiều.
Nhưng một cô bé xinh đẹp như An Tống lại có tính cách dễ thương đáng yêu đến ngớ ngẩn thực ra cũng không thấy phổ biến.
Hơn nữa cô nhóc còn có một sự thuần khiết và đơn giản chưa bị thế giới đồng hóa.
Dung Nhàn nhân cơ hội ngồi đối diện cô, mới ăn hai miếng tổ yến mà đã ngán: "Từ nay về sau cứ gọi chị là chị cả thôi, ta không dùng kính ngữ đâu, chúng ta đều là người một nhà, cần gì mà xa cách như vậy."
An Tống đồng ý: "Vâng, chị cả."
Dung Nhàn nhướng mi, nụ cười không hề suy giảm, "Ở trước mặt Tiểu Cửu, em cũng ngoan ngoãn như vậy sao?"
An Tống vốn muốn nói không phải, nhưng hai chữ này lại ở trên môi, cô có chút không nói nên lời.
Hầu hết thời gian, cô thực sự...!nghe theo lời của Dung Thận.
Không phải cô không có chính kiến của riêng mình, nhưng cô tin rằng những gì người đàn ông nói nhất định có lý.
Dung Nhàn trà trộn trên thị trường làm việc quanh năm, con mắt nhìn người rất tỉnh.
An Tống không cần phải phủ nhận