Dung Nhàn nói rất nhiều, hiển nhiên điều mà Dung Thận quan tâm nhất chính là câu nói về tuổi tác của anh.
Hai chị em nhìn nhau, Dung Nhàn tự nhiên bật cười, "Chị nói sai à? Hành vi hiện tại của em chẳng phải như trâu già gặm cỏ non sao?!"
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông hơi chìm xuống, các đường nét trên khuôn mặt dần dần căng lại.
Dung Nhàn không sợ anh tức giận, đứng lên vỗ vai anh: "Chị nói như vậy không phải nói xấu em, chỉ là khuyên em một câu thôi.
Tính cách của An Tống thực sự có hơi khô khan.
Cứ tiếp diễn như thế này, khó tránh khỏi sẽ khiến em thấy nhàm chán.
Nhưng nếu em đã chọn rồi, em phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Bằng không làm tổn thương một cô gái ngoan ngoãn lại yêu em như vậy, coi chừng quả báo.
"
Ví dụ như cô, người cũ từng làm tổn thương cô thậm tệ, giờ gặp phải quả báo thích đáng rồi.
"Không phải ai cũng như anh ta đâu." Dung Thận liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, trêu chọc: "Hơn nữa, An An so với chị còn may mắn hơn."
Dung Nhàn đứng hình, càu nhàu vô cảm sải bước đi.
Chị em ruột thịt thì có thể có ý xấu gì, cùng lắm chỉ là chọc thủng tim nhau mà thôi.
Dung Nhàn rất ít xen vào chuyện của người khác, lần này là lần đầu tiên cô đưa ra lời khuyên, có lẽ là do cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong An Tống.
Cô tin vào hành vi làm người của Dung Thận, cũng đồng ý với lời nói của anh.
An Tống quả nhiên may mắn hơn cô, ít nhất cô không phải nếm trải nỗi đau gặp phải tên khốn nạn.
...
Sau bữa trưa, An Tống và Dung Thận quay trở lại biệt thự sau hồ nơi họ từng ở.
Nơi này vẫn như trước khi rời đi, có thể thấy được thường xuyên được người giúp việc cẩn thận lau dọn, sạch sẽ không tì vết.
Lúc này An Đồng đang ngồi uống cà phê trong căn phòng tràn ngập ánh nắng trên tầng cao nhất, bên chân còn đặt một kiệt tác nguyên bản của nước ngoài.
Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, An Tống quay người lại, suýt chút nữa mặt đụng vào khuỷu tay Dung Thận.
Người đàn ông với tay lấy tách cà phê của cô thay bằng một cốc sữa ấm.
An Tống nhìn cái cốc, lại nhìn cà phê trong tay Dung Thận, "Em còn chưa uống xong..."
"Tiêu thụ quá nhiều caffein, đêm sẽ mất ngủ."
Thái độ của người đàn ông luôn bình tĩnh không vội vã, An Tống ngửi thấy mùi cà phê trong không khí, vốn muốn yên lặng tiếp nhận sự sắp xếp này, nhưng lời nói của Dung Nhàn đột nhiên vang vọng bên tai.
——Một người con gái quá nghe lời, giống như ly nước sôi loãng.
An Tống không muốn ngoan ngoãn nữa.
Cô đặt cốc sữa lên bàn cà phê, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, khô khốc mở miệng: "Em chỉ muốn uống cà phê thôi."
Nói xong, bản thân cô đầu tiên là kinh ngạc.
Nghe thế nào cũng thấy có chút gì đó giống như đang cà khịa vậy.
An Tống âm thầm khó chịu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, liền ngoan ngoãn cầm ly sữa lên.
Kháng chiến thất bại.
Chị cả chỉ bảo cô đừng quá nghe lời, nhưng lại không dạy cô cách thể hiện sao cho phù hợp nhất.
Giọng điệu vừa rồi không giống như muốn uống cà phê, mà là muốn gây sự hơn...
An Tống uể oải uống sữa, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dung Thận, "Không phải vừa rồi muốn uống cà phê sao, giờ lại uống sữa?"
"Uống, uống gì cũng được."
An Tống ngập ngừng đỏ mặt.
Chỉ là cô không muốn biến mình thành nước sôi loãng, nhưng cô dùng sức quá mạnh, suýt chút nữa biến thành nước ớt luôn rồi.
An Tống không vui, chán nản rũ mi xuống.
Sau đó, ly cà phê bị lấy đi lại hiện ra trước mắt, kèm theo giọng điệu hòa nhã của người đàn ông: "Không phải không cho em uống, nhưng phải chú ý liều lượng".
Ánh mắt An Tống sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn Dung Thận.
Cô chưa kịp nói thì ly sữa trên tay đã bị người đàn ông thay thế bằng ly cà phê.
Mùi nồng nặc tràn ngập khứu giác, An Tống nắm lấy tay Dung Thận, nịnh nọt cười: "Ngày nào em cũng uống cà phê, buổi tối chưa bao giờ mất ngủ cả."
"Xem ra..." Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, trong mắt hiện lên ý cười, "Là anh suy nghĩ hẹp hòi rồi."
An Tống nắm lấy ngón tay anh, "Em không