An Tống chớp chớp mắt, nhẹ giọng giải thích: "Em không bảo anh ấy tới, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong thì gặp vẫn kịp."
"Chị thấy em chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi." Tô Quý dựa vào bàn nhéo má cô, "Em đang tìm kế hoãn binh với chị đúng không?"
An Tống nói không, nhưng không hề có tự tin.
Chuyện này Tô Quý chưa đến mức làm ầm ĩ lên, hai người tán gẫu một hồi, người phục vụ còn mang tới đặc sản về ẩm thực.
Trong bữa ăn, An Tống thỉnh thoảng lén nhìn Tô Quý, như thể muốn nhìn ra manh mối nào đó từ khuôn mặt của cô ấy.
Nhưng người chị Tô Quý này đã ở trong ngành giải trí quanh năm, thành thạo kỹ năng không biểu lộ cảm xúc của mình.
Vừa bóc tôm, cô vừa bĩu môi ra hiệu: "Ăn cơm đi, lát nữa chị nói chuyện với em."
Sau khoảng hai mươi phút, hai người ăn gần hết, lần lượt đặt bát đũa xuống.
Tô Quý lấy khăn ướt lau tay, hếch cằm nói: "Nào, chúng ta nói từ đầu nhé, để chị từ từ mở mang kiến thức, xem tại sao cải thảo lại tự chạy chứ."
An Tống không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chỉ có thể nhếch khóe miệng, dùng khóe mắt nhìn một cái, "Chị không biết sao..."
Không khí trầm mặc vài giây, Tô Quý đột nhiên thở dài một tiếng, "Em cho rằng chị đang lo chuyện bao đồng à?"
"Không phải." An Tống lắc đầu một cái, không chút nghĩ ngợi nói: "Em biết chị muốn tốt cho em."
"Xem như em còn có lương tâm." Tô Quý mím môi, trịnh trọng thở dài, "Tuy rằng hôn nhân là chuyện của chính em, chị là một người ngoài cuộc không nên nhúng tay vào, nhưng tuổi em còn trẻ, không hiểu lòng người ác độc.
Chị thật sự sợ ngươi bị người ta lừa gạt...!"
Tin tức về những cô gái không rành việc đời bị mấy tên đàn ông có ý đồ xấu lừa tình lừa tiền nhiều vô kể.
Thí dụ về mấy vụ mất tích cũng không sao kể hết.
An Tống nhìn Tô Quý, giọng điệu trịnh trọng và nghiêm túc, "Em có thể phân biệt tốt xấu, hơn nữa...!anh ấy sẽ không lừa em."
Tuy nhiên, câu hỏi tiếp theo của Tô Quý khiến An Tống rơi vào im lặng.
Cô cười lạnh hỏi: "Anh ta sẽ không lừa em à? Thế chuyện anh ta giả làm bác sĩ tâm lý thì sao?"
An Tống ngẩn ra một lúc, muốn giải thích nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng chỉ có thể nói một câu thật xa vời: "Không phải đóng giả, anh ấy có chứng chỉ tư cách bác sĩ trị liệu bằng âm nhạc..."
Tô Quý dựa vào lưng ghế, bất lực nhìn bức họa trên tường, thái dương đau nhói.
Không ai có thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.
Chỉ trong vài tháng, cải thảo này càng lún càng sâu hơn cô tưởng tượng rồi.
Bầu không khí đóng băng dần dần lan ra xung quanh.
Sau khi bình tĩnh lại, Tô Quý thở dài nói: "Em không cần phải bênh vực anh ta như vậy.
Hôm nay chị đến đây không phải để chia cắt hai đứa, mà chị chỉ muốn hiểu tường tận.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu như anh ta thật sự tốt như em nói, em khẩn trương như vậy làm gì?"
"Trông chị rất tức giận." An Tống cắn khóe miệng, đưa ra đề nghị: "Hay là...!chị mắng trước đi, mắng xong em sẽ kể chi tiết cho chị biết."
Tô Quý cười giận dữ.
Nhìn vẻ mặt chờ bị khiển trách của An Tống, cô không khỏi ôm trán, muốn chửi cũng không được.
Không lâu sau, Tô Quý tạm thời gác lại thành kiến với Dung Thận, nói về chuyện chính: "Ngay từ đầu anh ta có giải thích với em tại sao lại ký hợp đồng giả không?"
An Tống uống một ngụm nước trái cây, lắc đầu: "Anh ấy không nói gì, em cũng không hỏi."
Cơn giận của Tô Quý lại nổi lên, nhưng vẫn có thể kiềm chế bản thân.
Cô lại hỏi: "Vậy em không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái sao? Nếu như anh ta quang minh lỗi lạc, tại sao lại dùng thủ đoạn đáng khinh như vậy lừa gạt em?"
An Tống cụp mi mắt, thì thào nói thầm suy nghĩ thật sự trong lòng, "Có lẽ...!anh ấy có mưu đồ khác."
Mặc dù cô chưa bao giờ hỏi Dung Thận ý định anh lừa dối ban đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thể tìm ra tính khả thi trong đó.
"Em biết anh ta có âm mưu khác, sao không nhanh chóng ly hôn, thoát khỏi bể khổ?"
Tô Quý cao giọng, cảm thấy như mình sắp lên cơn đau tim đến nơi.
So với sự kích động của cô, An Tống vẫn bình