Quá gần rồi.
Gần hơn bao giờ hết.
An Tống lúng túng muốn lùi lại khoảng cách, nhưng đúng lúc trên đầu truyền đến tiếng nhắc nhở trầm thấp của người đàn ông thấp, "Đừng động loạn.
"
Cũng không biết mấy sợi tóc rối và cành cây rốt cuộc cuốn thành thế nào rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong bầu không khí im lặng, cũng khiến An Tống cảm thấy vô cùng dài đằng đẵng.
Cô tập trung suy nghĩ, cố gắng tìm một thứ khác để phân tán lực chú ý.
Cuối cùng, phân tán thất bại.
Trong thở và các giác quan của cô chỉ toàn bóng hình của bác sĩ Dung, cô ngay cả quay đầu cũng khó, cơ hồ không có lối thoát trốn cũng không được.
An Tống mím khóe miệng, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau.
Sau đó, giọng nói cực kỳ êm dịu của bác sĩ Dung lại vang lên ở phía trên, "Cúi đầu.
"
An Tống nghe theo, giây tiếp theo, trán dính vào áo sơ mi dưới cổ người đàn ông.
An Tống: "! "
Tư thế này khiến tai cô đỏ bừng, cả người cũng trở nên cứng đờ căng thẳng.
Cành cây xào xạc, hai tai An Tống đỏ hết cả lên.
Cô tuân thủ nghiêm lễ nghi bổn phận, cố gắng không chạm vào áo của bác sĩ Dung.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, An Tống đã có một phát hiện mới.
Bác sĩ Dung cao thật, cô cao gần 1,7m, mà chỉ mới cao đến vai anh.
Hơn nữa mùi trên người anh cực kỳ dễ ngửi, có lẽ vì uống trà quanh năm, cho nên trong sự mát lạnh vẫn có mùi thơm của trà.
An Tống suy nghĩ qua loa hồi lâu, cho đến khi lòng bàn tay hanh khô ấm áp của người đàn ông vuốt qua mái tóc rối bù trên đầu cô, kèm theo giọng điệu bình tĩnh như mọi khi của anh: "Được rồi, chỉnh lại tóc đi.
"
"Cảm ơn.
" An Tống vô thức ngước mắt lên, bác sĩ Dung cũng vừa hay cúi đầu xuống, khoảng cách giữa chóp mũi bọn họ chỉ có hai ba cm.
Cô hoảng sợ lùi lại hai bước, tháo băng đô cột tóc đuôi ngựa, quay sang bên bắt đầu buộc lại tóc.
Trong màn đêm, Dung Thận nhìn thấy đôi tai ửng hồng của cô gái, trong mắt ngưng tụ ý cười, kìm lòng không đậu thò đầu ngón tay ra, vén một lọn tóc còn sót lại trên má, nhét ra sau tai cô.
An Tống buộc tóc đuôi ngựa, sờ sờ phần tóc thừa sau tai, thấp giọng nói lời cảm ơn.
"Đi thôi, còn phải đi đón An An.
"
Người đàn ông vẫn mang phong thái nhẹ nhàng tao nhã, bình tĩnh tự chủ, vững vàng lão luyện, như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại là An Tống, lờ mờ đi theo anh, tâm tình hỗn loạn khó có thể bình tĩnh.
Cô cảm thấy rằng bệnh trạng của mình có thể thêm nặng rồi, bệnh tim không những không được chữa lành mà não còn bị thay đổi bệnh lý.
Nếu không, người ta chỉ đang tiện tay giúp đỡ, tại sao cô lại miên man bất định.
Lúc bác sĩ Dung còn bảo cô cúi đầu vừa rồi, cô nhìn thấy bước chân của anh ta lại gần cô nửa bước.
Khẳng định là tóc bị thắt nút, anh mới cần như vậy.
Bản thân làm sao có thể suy đoán ác ý về động cơ của bác sĩ Dung chứ?
An Tống cảm thấy vô cùng áy náy, trong lòng đột ngột dập tắt mối nghi ngờ, tâm niệm lặp đi lặp lại: Không thể dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được.
Còn vị quân tử bên cạnh cô, liếc thấy vẻ mặt thay đổi không ngừng của cô, lặng lẽ nở một nụ cười không rõ trên môi.
Trái tim của cô nhóc dường như đang hỗn loạn rồi.
! !
Tối hôm đó, An Tống đón An An từ chỗ ở của Trình Phong.
Tiểu gia hỏa bị bỏ rơi cả ngày trời, khi nhìn thấy An Tống liền kêu lên bất bình.
An Tống ôm lấy thân thể nhỏ bé toàn thịt của, áp má xoa xoa, "Được rồi được rồi, em đừng nóng giận, sau này chị đi đâu đều sẽ mang em theo.
"
" uuuuu-"
An An ngẩng cao đầu phát ra tiếng sói tru.
Trình Phong đứng một bên không còn luyến tiếc xoa xoa thái dương, cảm thấy đại não sắp nổ tung rồi.
Con nhỏ trước khi nhìn thấy An Tống, đã sủa trong sân nhà anh cả buổi trưa, giống như giết chó vậy.
Không những thế, còn cắn nát đôi giày da mới mua của anh.
Chó thật!
Trình Phong thở ra một hơi, đi đến trước mặt Dung Thận, trầm giọng nói: "Ngài Cửu, bên Lăng Kỳ tạm thời có chuyện, cô ấy nói khoảng ba bốn ngày nữa có thể tới.
"
Người đàn ông đứng ngoài cổng rào, trầm giọng trả lời: "Ừ".
"Còn! " Trình Phong liếc nhìn An Tống đang dỗ con chó, lúng ta lúng túng nhỏ giọng giải thích, "Đoạn mã đó, bộ phận kỹ thuật đã cho tôi phản hồi rồi.
"
Dung Thận nhướng mày, ánh mắt hứng thú