Phòng ngủ của An Tống và Dung Thận được đặt ở hai đầu đối diện của lầu hai, một bên trái và một bên phải, không ảnh hưởng đến nhau.
Nhưng xét cho cùng thì ở dưới một mái nhà, số lần kiểm tra gặp mặt sẽ chỉ tăng không giảm.
Bữa sáng là người hầu đặc biệt đưa qua, mức độ tinh xảo của xe đồ ăn và cách bày trí có thể cho thấy Dung gia rất theo đuổi chất lượng cuộc sống.
Sau 7 giờ 30, An Tống cầm ô từ bên hồ trở về, An An cũng theo chân cô chạy về, lông còn rung tung lên.
Sáng sớm trời có mưa, nhiệt độ xuống thấp.
An Tống cất ô đi, thấy dấu chân tiểu gia hỏa giẫm khắp mặt đất, vội vàng ngăn lại, "An An, đừng chạy."
Con chó con khịt mũi hai lần rồi quay lại nhìn cô từ cách đó vài bước, cũng không chạy nữa, bộ dạng rất giống con người.
An Tống thay giày, ôm nó vào phòng khách, lấy khăn giấy lau cẩn thận đôi bàn chân nhỏ cho nó, trong miệng còn hùng hồn lẩm bẩm điều gì đó.
Lúc này, Dung Thận đang ngồi trên ghế trong phòng ăn rộng rãi, ánh mắt bình tĩnh quan sát cảnh này.
Cô gái nhỏ chú tâm lên người An An, lau móng vuốt và thân thể, tinh thần tập trung cao độ, thậm chí không để ý anh đã đợi cô ăn sáng trong phòng ăn 20 phút.
Thật ra chút lơ là này cũng không là gì, nhưng mà Dung Thận nhéo mày, cảm thấy bản thân có chút hoang đường.
Hoang đường là, anh thực sự hối hận khi tặng cô con chó con Snow Mastiff rồi.
Lúc đầu là hy vọng có thú cưng đồng hành có thể đưa cô ấy thoát khỏi hiểu lầm tình cảm.
Hiện nay......
Lực chú ý của cô ấy đầu tư hết lên người An An, hiển nhiên đã vượt quá mọi người xung quanh.
Thời tiết mưa liên miên, mặc quần áo phong phanh mà cũng dắt thú cưng ra ngoài đi dạo.
Nếu không có tên tiểu gia hỏa bám người này...
"Bác sĩ Dung." Giọng nói ấm áp điềm tĩnh của An Tống vang lên từ phòng khách, cắt ngang dòng suy nghĩ của người đàn ông, "Anh xuống khi nào vậy?
Cô nghi ngờ, vì hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
"Mới xuống không lâu." Người đàn ông trông ưu nhã, cong môi mỏng điệu bộ chững chạc, "Bận xong thì qua đây ăn đi."
An Tống thả cún con xuống, rửa tay rồi vào nhà ăn.
Dung Thận đã thay quần áo chỉnh tề, không giống như kiểu thoải mái tùy ý nửa tiếng trước, áo sơ mi phối cùng quần tây, bộ dạng nhã nhặn áo quần bảnh bao.
An Tống ngồi vào chỗ ngồi, nhìn chằm chằm bữa sáng kiểu Tây không rời mắt, cũng không nâng mi, như thể đang né tránh ánh mắt của người đối diện.
"Làm gì xấu hổ sao, mới sáng sớm mà không dám nhìn anh?"
Giọng nói của người đàn ông lộ ra chút khàn đặc biệt của buổi sáng sớm, giọng điệu như trêu đùa, gắp hai lát bánh mì nướng lên đặt vào đĩa của An Tống.
"Không có." An Tống vội vàng nhướng mắt, trong giây lát rơi vào con ngươi sâu thẳm ngậm ý cười, "Em chỉ là...!đói."
Cô thật sự có ý tránh đi, nhưng không ngờ lại bị bác sĩ Dung phát hiện ra đầu mối.
An Tống cầm lát bánh mì lên cúi đầu cắn một miếng nhỏ, nhưng ánh mắt đối diện không thu về, khiến da đầu cô ngứa ran.
Rõ ràng mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng có vẻ lạ kỳ lạ khó mà diễn tả.
Tình trạng kiểu này tiếp tục cho đến hết bữa sáng cũng không hề tiêu tan.
An Tống có tâm tư, ăn rất ít, đặt đũa xuống bèn nhìn Dung Thận nói: "Bác sĩ Dung, em lên lầu trước, anh từ từ dùng."
Người đàn ông chậm rãi gắp miếng trứng ốp la, "Hôm nay định làm gì?"
Động tác đứng dậy của An Tống bị buộc phải dừng lại, cô lại ngồi lại, lắc đầu nói: "Vẫn chưa nghĩ ra, có lẽ đọc sách hoặc ra ngoài đi dạo."
"Muốn đi đâu?"
Nghe thấy thanh âm, An Tống vội vàng nói: "Không nhất định.
Em tự mình đi là được, anh không cần tốn thời gian với em."
Đôi lông mày điển trai của Dung Thận phản chiếu ý cười ôn hòa, "Trạm Châu đối với em không quen thuộc, ra ngoài nhớ gọi cho Trình Phong."
An Tống: "..."
Có vẻ tự mình đa tình rồi.
An Tống gật đầu nói đã biết rồi, giây tiếp theo liền chạy trốn.
......
Trở về phòng, An Tống rũ vai ngồi xuống cuối giường, suy nghĩ trong đầu đang rối loạn, chẳng mấy chốc lại tái hiện lại tai nạn nhỏ xảy ra trong vườn tối hôm qua.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, mở công cụ tìm kiếm, gõ một câu:
——Nếu bác sĩ trị liệu tâm lý quá giỏi thì