An Tống không làm theo suy nghĩ mà đi vào nhà hàng.
Và ánh mắt thấm đẫm hứng thú của người đàn ông cũng theo sát phía sau, đầu ngón tay xoa vào nhau, đôi môi cũng tạo nên một hình vòng cung đầy ẩn ý.
Lần đầu tiên cô mặc váy ngủ trước mặt anh, nói ra cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ gì, có lẽ là do mùi cũi của chó con thấm vào quần áo.
Nhưng động thái như vậy ít nhất cũng cho thấy cô ấy đang dần thích nghi với cuộc sống "ở chung".
Không còn kiêng dè đến việc ăn mặc đẹp hay không, ngược lại có một loại thư thái bình dị như ở nhà.
! !
Hai mươi phút sau, An Tống ăn xong rồi trở lại phòng khách.
Lúc này, Dung Thận đang đứng ở hoa viên ngoài cửa sổ thổi khói thuốc, màn đêm đen kịt cùng chiếc áo sơ trắng của anh tạo thành sự tương phản rõ rệt.
An Tống liếc mắt nhìn vài cái, sau đó ngồi ở trên sô pha chờ anh.
Hôm nay triệu chứng bóc tách tình cảm phát sinh, có lẽ khiến dì Nguyễn sợ hãi, dù sao cũng phải giải thích vài lời với bác sĩ Dung.
An Tống chăm chú suy nghĩ, cho đến khi trên đầu rơi xuống một bóng tối, cô mới ngồi thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn anh.
Thân ảnh thon dài của người đàn ông dừng lại một lúc khi đi ngang qua cô, ánh mắt trầm thấp phản chiếu ánh sáng khiến nó càng ngày càng trở nên u tối.
An Tống ngẩng đầu, kéo ra một nụ cười cười, "Bác sĩ Dung.
"
Một giây tiếp theo, người đàn ông không ngờ lại vươn lòng bàn tay ra, vỗ hai cái lên đỉnh đầu cô, "Ngồi ngốc gì ở đây thế? Nếu đã không thoải mái thì sớm về nghỉ ngơi đi.
"
Hành động cùng với giọng điệu của anh giống như những bậc cha mẹ khoan dung nhân hậu, có kiên nhẫn và tràn đầy sự quan tâm.
An Tống cảm nhận được nhiệt độ từ trên mái tóc, tim đập loạn xạ.
Hành vi này rõ ràng là rất bình thường, nhưng nó chỉ khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khác với những cái vỗ vai hay những cái chạm trấn an trước đây, hành động vỗ nhẹ lên đỉnh đầu thể hiện sự thân mật vô cớ.
An Tống nhìn bóng dáng người đàn ông ngồi đối diện, ánh sáng ấm áp trên đầu rơi xuống trên người anh, sự kiêu ngạo điềm tĩnh ban ngày đã suy yếu, mà thêm chút tao nhã lười biếng.
Cô nhìn chằm chằm vài giây, mới tìm lại giọng nói của mình, "Chuyện hôm nay không liên quan tới dì, đó là chuyện của chính em.
"
Người đàn ông tựa vào trên sô pha, ánh mắt ấm áp, mơ hồ hướng dẫn, "Làm sao lại xuất hiện triệu chứng?"
An Tống vô thức giật giật vạt áo tắm, do dự nói: "Nhân viên bán hàng tưởng bọn em là hai mẹ con, là bản thân em không kiềm chế tốt cảm xúc, có lẽ làm cho dì sợ hãi! "
Phòng khách im lặng hồi lâu.
Ngay khi An Tống còn tưởng rằng anh sẽ không mở miệng, người đàn ông thở dài bên môi, "Không đến mức dạo sợ.
Nếu sau này xảy ra tình huống như thế này, nhớ ngay lập tức nói cho anh biết.
"
"Em không nói, là cảm thấy có thể kiềm chế được.
" Vẻ mặt của An Tống rất nghiêm túc.
Kết quả đã chứng minh, cô hôm nay cô là một thành công chưa từng có.
An Tống cho rằng đây là một dấu hiệu tiến bộ, cũng là lần đầu tiên tự mình kiềm chế sự lên men của cảm xúc tồi tệ mà không bị hỗn loạn sâu sắc.
Dứt lời, Dung Thận nhướng mày dày cười như không cười, "Vậy chưa từng nghĩ tới, vạn nhất cảm xúc mất kiểm soát mà anh không có ở cạnh, em phải làm sao?"
An Tống buột miệng nói: "Nhưng lần trước lúc em có triệu chứng, anh cũng không ở! "
Cô chỉ muốn bày tỏ sự thật, nhưng khi nói ra lại cảm thấy có nghĩa khác, giọng nói cũng dần trở nên yếu ớt hơn.
An Tống chớp mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cố gắng xoay chuyển vài câu, "Bác sĩ Dung, ý em không phải nói anh có cũng được mà không cũng! "
Càng tô càng đen.
An Tống ngượng ngùng cau mày im lặng.
Thực ra, Dung Thận tự nhiên có thể hiểu được ý ngoài lời của cô ấy, cũng hiểu được suy nghĩ thực sự trong lòng cô.
Chẳng qua là muốn tự mình gánh vác, không muốn phụ thuộc vào anh, phiền tới anh.
Nhưng như vậy, không được.
Người đàn ông nhìn cô không chút xao động, độ cong bên môi gần như không thể nhìn kỹ.
Ba giây sau, An Tống bị đánh bại, dẫn đầu thỏa hiệp, "Vậy thì lần sau em sẽ! nói cho anh biết.
"
"Làm như vậy, không phải là can thiệp đến tự do của em! " Giọng nói trầm ấm nồng hậu của Dung Thận vang lên rất nhẹ nhàng, "Mà là lúc xuất hiện triệu chứng, là thời cơ tư vấn tốt nhất.
"
An Tống trông có vẻ gần hiểu gật đầu, "Lần sau em sẽ nhớ.
Em không phải muốn giấu giếm, chỉ lo anh bận bịu mà ảnh