An Tống yên lặng nhìn Dung Thận, lắc đầu nói: "Không có."
Cô đâu có khó chịu, mà là tâm tư hoảng loạn.
Đặc biệt là trước ánh mắt quan tâm sâu sắc của người đàn ông, cảm giác ấy càng mạnh mẽ hơn.
Dung Thận chậm rãi ngồi xuống, vừa xắn tay áo, đồng thời ánh mắt như đã hiểu ra mọi chuyện từ đầu chí cuối vẫn rơi trên người An Tống, "Nếu không thoải mái phải nói ra, mọi chuyện nhớ phải mạnh mẽ, hửm?"
Âm cuối của người đàn ông nhẹ nâng, giống như một lời nhắc nhở, giống như một lời tán thành, chứ không phải là những lời rao giảng thông thường.
An Tống nghi ngờ căn bệnh của bản thân khả năng thêm nặng, lời nói của bác sĩ Dung không những không xoa dịu được nhịp tim của cô mà còn khiến nó phản ứng dữ dội hơn.
Cô gật đầu và nói được.
Bữa sáng này đối với An Tống mà nói là ăn không biết ngon, cô không biết mình bị làm sao.
Chỉ cần nhìn thấy bác sĩ Dung, lại cảm thấy bối rối.
Những cảm xúc này rất xa lạ, khiến người ta không biết làm thế nào.
......
Sau tám giờ rưỡi, Dung Thận cuối cùng cũng đi tới công ty.
Trong xe, Trình Phong vừa quay vô lăng vừa nói: "Ngài Cửu, Lăng Kỳ nói buổi chiều sẽ đến."
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe xong liền trầm giọng đáp: "Đưa xe cho cô ấy, sau này phụ trách việc đi lại của An Tống."
"Được, vậy cô ấy sống ở đâu?" Trình Phong nhanh nhảu, trực tiếp đề nghị: "Nếu không cũng sống ở biệt thự sau hồ đi, sẵn tiện chăm sóc tiểu*...!phu nhân bất cứ lúc nào."
*Ông xuýt nói Tiểu An
Trong xe im lặng trong chốc lát, Dung Thận mím môi mỏng, giọng điệu trầm thấp không thể phân biệt được vui hay tức, "Không cần.
Dọn một phòng trong sân cho cô ấy."
Trình Phong: "..."
Ngài Cửu đây là thành tâm không muốn để anh an sinh chứ gì?
Lăng Kỳ đó trông giống như đứa trẻ ADHD*, sống trong cùng sân với anh, còn không thể lật trời sao?
* Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là một hội chứng bao gồm không chú ý, hiếu động thái quá và hấp tấp, bốc đồng.
3 dạng ADHD chủ yếu là giảm chú ý, tăng động/bốc đồng, và kết hợp cả hai dạng trên.
Nghĩ đến điều này, Trình Phong cố gắng phản bác vì bản thân, "Ngài Cửu, đây không..."
"Buổi chiều gọi lại cho Nguyên Khải qua một chuyến."
Lời nói của Trình Phong bị chặn lại, thoáng nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của người đàn ông qua gương chiếu hậu, chỉ có thể lúng túng ngậm miệng.
Cửu gia hôm nay có vẻ tâm trạng không tốt lẳm nhỉ, vẫn là đừng chạm vô xúi quẩy.
......
Bên kia, sau khi xác định Dung Thận đi ra ngoài, An Tống mới rì rì đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô cũng không biết mình cự nự vì điều gì, nhưng trong tiềm thức, cô rất rõ ràng nguồn gốc của tất cả những điều này là bác sĩ Dung.
An Tống thở dài, đi một vòng quanh biệt thự như một âm hồn lang thang.
Đi vòng quanh vu vơ một vòng, lại ngước mắt lên, căn phòng có cánh cửa mở ra bên cạnh tình cờ là phòng ngủ của bác sĩ Dung.
Xương mày An Tống nhảy lên hai lần, làm sao lại tới đây.
Cô quay người lại muốn bỏ đi như chạy trốn.
Nhưng, tâm trí đã kiểm soát cơ thể, cố định bước chân của cô tại chỗ.
An Tống đứng cách cánh cửa ba bước, không tự chủ nhìn lén vào bên trong.
Phong cách trang trí đen trắng là phong cách đơn giản và sang trọng.
Ngay cả bộ chăn ga gối bốn mảnh màu đen tuyền cũng rất phù hợp với phong cách chững chạc và kiên định của anh.
An Tống ở vị trí bên ngoài không thể nhìn rõ hơn chi tiết bên trong, ma rủi quỷ xui cô tiến lên một bước, không vào cửa, đứng ở khoảng cách vừa phải, cúi người cúi người về phía trước...
"An An—"
Một tiếng gọi đột ngột ập đến từ gần cầu thang.
An Tống như có tật giật mình chạy khỏi cửa phòng ngủ.
Ở góc cầu thang, tiếng gọi lảnh lót ngày một lớn hơn.
Là Nguyễn Đan Linh.
An Tống đang định trả lời, thì vang lên một hồi âm thanh lẹp xẹp, kèm theo vẫn là tiếng gọi An An: "Ẳng..."
Ba giây sau, hai An An đứng trước mặt Nguyễn Đan Linh.
Nguyễn Đan Linh nhìn con chó con ngoan ngoãn, dùng ngón chân chạm nhẹ vào nó, "Yo, sao con chó này giống hệt Tái Kỳ vậy nè?"
An Tống ngây người hỏi: "Dì ơi, Tái Kỳ là ai?"
"Ôi, thú cưng của Tiểu Cửu, một chú chó tuyết cao lớn như vậy, khi còn nhỏ trông như thế này."
Nguyễn Đan Linh vừa nói vừa nghiêng eo khoa tay múa chân, bà đã gặp Tái Kỳ vài lần trước đây, ục ịch nghịch ngợm, nhức hết cả đầu còn rất hù người.
An Tống cười cười, cúi người