"Chậm chút, cẩn thận nóng.
"
Lời nhắc nhở kịp thời của Dung Thận và hành động uống trà của An Tống gần như xảy ra cùng lúc.
Nhưng vẫn quá muộn.
Một ngụm trà nhỏ nồng đậm vào trong cổ họng, nhiệt độ nóng bao nhiêu, tâm trạng của An Tống cũng rắc rối bấy nhiêu.
Nói cho cùng cũng là nước nóng vừa mới đun, nóng khiến môi của cô tê rần, trong mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước mơ hồ.
"Sao lại mất hồn thế?" Người đàn ông nhìn cách môi cô hơi hé mở, không ngừng hít vào liên tục, sau khi đặt tách trà xuống, anh mở nắp nước khoáng đưa cho cô, "Có bị nóng không?
An Tống uống mấy ngụm nước khoáng rồi mới bực bội lắc đầu.
Không muốn nói, mà nói cũng không ra, đầu lưỡi vẫn còn tê.
Thấy vậy, Dung Thận thở dài một hơi đứng lên, đi vòng qua bàn cà phê đi tới chỗ cô, vừa cúi người, lòng bàn tay tự nhiên rơi vào trên đầu cô, "Ngẩng đầu.
"
Thân ảnh cường tráng che khuất trước mắt cô, An Tống cứng ngắc ngẩng mặt lên, ngây ngô dễ thương.
Người đàn ông nhìn khóe miệng bị bỏng rát của cô, đảm bảo không có vết bỏng, trong mắt hiện lên nụ cười bất lực, "Uống trà cũng có thể phân tâm, đang lơ đãng nghĩ gì vậy?"
An Tống vẫn duy trì động tác ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi liếm liếm đôi môi tê dại, "Anh học trà đạo từ ai?"
Nghe ra giống như một câu hỏi, nhưng cũng như một lời trần thuật.
Dung Thận không nhịn được cười, vừa nói, đốt ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô hai cái, "Bỏng thành như vậy, còn có tâm tư nghĩ tới trà đạo?"
Đây hoàn toàn không phải là tiếp xúc thân mật, cùng lắm chỉ là hành động đùa giỡn.
Nhưng lại khiến cho An Tống không khỏi đỏ mặt, phảng phất như nhiệt từ khóe miệng truyền đến tứ chi.
"Bác sĩ Dung, kỹ thuật pha trà của anh tinh xảo như vậy! " Cô nhìn sang chỗ khác nói nhỏ, "Có thể làm giáo viên pha chế sẵn.
"
Người đàn ông xoay người một hồi, bóng dáng tuấn tú rõ ràng lộ ra vẻ mềm mại, "Suy nghĩ nửa ngày, chính là muốn bảo anh làm sư phụ dạy em trà nghệ?"
An Tống không biết làm sao để nói ra những gì trong lòng, nhưng chuyện đã đến lúc này, cô cũng cảm thấy có chút mùi vị suy sụp rồi.
Dù sao việc thất thố trước mặt bác sĩ Dung cũng giống như cơm bữa rồi, chi bằng dễ dãi còn hơn.
"Nếu không tiện! " Cô gõ xong bản nháp, trầm giọng nói: "Lần sau lúc anh pha trà, em ngồi bên cạnh xem cũng được.
Em có trí nhớ rất tốt, xem vài lần cũng có thể học được.
"
"Đâu có lý học sinh muốn học mà giáo viên lại không dạy.
" Dung Thận nhìn đôi lông mày chập chờn của cô, nụ cười càng sâu, "Nếu thật sự muốn học, cũng không thể để em ngồi bên cạnh xem chứ.
"
Hai mắt An Tống sáng lên, "Vậy khi nào thì bắt đầu?"
"Không vội.
" Người đàn ông đi trở lại sô pha đối diện, khi ngồi xuống, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lần phần dung túng, "Ngày mai đến kho chứa đồ trên lầu chọn một bộ ấm trà yêu thích, nếu đã muốn học thì phải chuẩn bị kỹ càng ".
An Tống chợt có linh cảm liếc nhìn cầu thang, "Hiện tại em có thể đi xem một chút không?"
Dung Thận nhấp một ngụm trà, nhướng mày nghiềm ngẫm, "Đã gần mười một giờ, đêm nay muốn thức khuya?"
"Ồ, vậy thì! ngày mai đi.
"
! !
Ngày hôm sau, An Tống dậy sớm.
Cô đang nghĩ đến việc chọn bộ ấm trà, sau khi làm đồ ăn cho chó An An xong liền ngồi ở phòng khách đợi người đàn ông xuống lầu.
Thực ra trong thâm tâm, cô không hứng thú lắm với nghệ thuật thưởng trà.
Chỉ bởi vì đây là đề nghị của bác sĩ Dung, vì vậy cô mới quyết định thử nghiệm.
An Tống ôm gối, thỉnh thoảng liếc nhìn cầu thang.
Gần 7 giờ 30 phút, tiếng bước chân đều đặn từ trên lầu vọng xuống.
An Tống theo bản năng ngồi thẳng tắp, lại cảm thấy được động tác này có chút cố ý.
Cô liếc trái ngó phải, nhấc điện thoại bên cạnh chân, mở màn hình nhấp ngẫu nhiên vào một ứng dụng, giả vờ đang nghịch điện thoại để câu giờ.
Nói là đang nhìn điện thoại, nhưng thật ra An Tống cũng