Đương nhiên Dung Thận sẽ không chọc thủng lớp ngụy trang của cô, ánh mắt sâu như hải đì nhìn chằm chằm An Tống, chỉ cười không nói lời nào.
Trong thời gian dùng bữa, An Tống cũng tuân thủ thuần phong mỹ thực bất ngôn, ăn không nói một lời.
Chủ yếu là càng nói càng sai, thà im lặng.
Ăn sáng xong, An Tống bí mật lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian.
Tám giờ mười lăm, chắc bác sĩ Dung phải ra ngoài làm việc rồi.
An Tống thở phào nhẹ nhõm, chỉ đợi sau khi anh rời đi, mới có thể điều chỉnh lại tâm thế.
Trên thực tế, một số điều đã dần hé lộ manh mối trong những ngày gần đây.
Ngay cả khi những tâm niệm lờ mờ xa lạ lại không thể nói ra, miễn là không cố ý giả vờ ngu ngốc, về cơ bản đều có thể hiểu ra điều đó có nghĩa là gì.
Huống hồ, nhận thức của An Tống bình thường, cùng với dưới sự ảnh hưởng của bệnh phân ly cảm xúc, càng khiến cô nhạy cảm và suy nghĩ hơn người thường.
Không lâu sau, phía bàn ăn đối diện truyền đến chuyển.
An Tống định thần lại, nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, buột miệng nói: "Bác sĩ Dung, đợi chút."
Dung Thận đứng tại chỗ đút một tay vào túi, trong mỗi động tác đều viết ra khí chất đĩnh đạc và tao nhã của người đàn ông trưởng thành, "Không phải muốn đi chọn một bộ trà cụ sao?"
An Tống: "?"
Gần chín giờ rồi, anh ấy không đi làm à?
Thấy An Tống có chút do dự, khóe môi mỏng của người đàn ông khẽ giật, "Không muốn chọn?"
"Muốn." An Tống đứng lên nói thêm: "Liệu có làm chậm trễ công việc của anh không?
Dung Thận nói không ảnh hưởng.
......
Phòng cất đồ trên tầng hai.
Hai người lần lượt bước vào, rèm cửa không mở, tầm mắt hạn hẹp.
An Tống dè dặt theo bên cạnh người đàn ông, dựa vào ánh sáng ngoài cửa có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tổng thể.
Nói là phòng chứa đồ, nhưng các vật dụng được sắp xếp hợp lý gọn gàng không hề lộn xộn.
Trong bóng tối, An Tống không biết đá vào thứ gì đó, hình như là bình hoa sứ, tiếng va chạm rất rõ ràng.
Cô không dám đi loạn, cho đến khi người đàn ông bật đèn lên, cả căn phòng đều thu vào tầm mắt.
Đây có lẽ không nên được gọi là phòng chứa đồ, mà là...!nhà cất giữ cỡ nhỏ thích hợp hơn.
Một số hàng kệ bác cổ rải rác được đặt giữa mặt đất một cách trật tự.
Đồ sứ, ngọc bích, đồ cổ, thư họa, cũng như vô số tay cầm bằng gỗ tử đàn, khiến người ta choáng ngợp.
An Tống đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp bác sĩ Dung, trong tay anh vẫn luôn nghịch ngợm cầm chiếc tử đàn, có lẽ...!là say mê gỗ tử đàn.
Đúng lúc này, người đàn ông đưa cô đến hàng cuối cùng, rồi ra hiệu hướng về mấy cái kệ bác cổ, "Đi chọn đi."
An Tống thuận thế nhìn tình hình, mấy giây sau mới ngập ngừng hỏi: "Có....!bình thường hơn một chút không?"
"Ở đây không có cái gì vừa ý sao?"
"Không phải." An Tống nhìn Dung Thận nói thật, "Quá quý giá, nếu làm vỡ..." đền không nổi.
Cô nói sao cũng là học sinh mới bắt đầu học trà nghệ, mới bắt đầu đã bảo cô chọn bộ trà cụ sứ men ngọc quý giá của Nhữ Diêu, áp lực quá lớn rồi.
Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã trực tiếp cầm lên một bộ bình trà tráng men nguyệt bạch của Như Diêu, nhìn cô chằm chằm, cười nói: "Học trà cụ cũng không thể tránh khỏi va chạm., vỡ thì thay, không phải lo lắng quá.
"
An Tống hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay chọc vào bộ trà trong tay anh, "Vậy cái này đi."
Vừa rồi cô nhìn thoáng qua liền mê mẩn bộ trà tráng men nguyệt bạch Như Diêu này.
Biết hàng là một khía cạnh, mấu chốt là bộ trà cụ này rất đẹp, trên miệng bát có hình cánh ve sầu, toàn thân đơn giản tao nhã tựa như vầng trăng sáng.
Mà "nguyệt bạch" là màu thích hợp nhất để hình dung một quý ông.
......
Một giờ sau, Dung Thận dạy xong cho An Tống một số kiến thức cơ bản về nghệ thuật thưởng trà, cuối cùng mới đến công ty.
An Tống ngồi trong phòng khách, ngơ ngác nhìn bộ ấm trà quý giá và lá trà trên bàn cà phê.
Cô sợ rằng mình có suy nghĩ không hợp lý với bác sĩ Dung rồi.
Ý nghĩ lướt qua trong đầu rất rõ ràng, An Tống nhất thời cắn khóe miệng, tim đập thình thịch.
Mọi thư sớm đã có vết tích, chỉ là cô không thể biết liệu tình cảm của cô ấy dành cho bác sĩ Dung rốt cuộc là