Chương Hoa tất nhiên không cam lòng yếu thế, lập tức vùng vẫy từ dưới đất bò dậy, một mạch đuổi theo.
Sau khi hắn biến trở về hồ ly, thân thủ so với trước vốn phải nhanh nhẹn hơn mới phải, nhưng bởi vì định thân tiên thủy, tứ chi vô lực, ngay cả đi bộ cũng lảo đảo lắc lư, mất thật lớn thời gian mới miễn cưỡng nhảy qua bức tường kia. Kết quả lúc rơi xuống đứng không vững, lại một đường lăn qua, đem đám lông tuyết trắng kia toàn bộ đều dính bùn, bộ dáng hết sức chật vật.
Chương Hoa đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ thấy Tố Tu mặt đối mặt với Long Định Châu, tựa hồ đang nói chuyện.
Long Định Châu bật khóc, một giọt một giọt nức nở, khóc đến lê hoa đái vũ (*), bản thân thấy thật đáng thương.
(*) Lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa (tham khảo ở https://leosansutu.wordpress.com/%E2%80%A2cum-tu-bon-chu%E2%80%A2/)
Tố Tu từ đầu đến cuối vẫn là bộ mặt lãnh lãnh đạm đạm kia, cũng không nhìn nàng một cái, chỉ nhẹ giọng nói: “Tam công chúa, mời trở về đi.”
“Tố Tu đại ca...”
“Đi thong thả, không tiễn.”
Long Định Châu tuy có nhu tình tràn đầy, nhưng đối mặt với Tố Tu một bộ dáng băng lãnh vô tình này, làm sao có thể kiên trì được? Lập tức cắn răng, xoay người lao ra khỏi cửa.
Lúc này Chương Hoa đúng lúc nằm úp sấp ở ngoài cửa, vì vậy lại cùng nàng đụng nhau.
Hai người sau khi trừng nhau một cái, Long Định Châu lại giơ chân lên, một cước đem Chương Hoa đá bay ra ngoài.
Chương Hoa lúc này ngay cả kêu thảm thiết cũng bỏ đi, sau khi ở trên mặt đất lăn mấy vòng, đụng đầu vào chân bàn đá, ngã choáng đầu hoa mắt, mắt nổ đom đóm.
Hắn mở miệng to thở hổn hển, một lúc lâu sức lực mới chậm chạp quay về, mới vừa tính đứng dậy tiếp tục chiến đấu hăng hái, tầm mắt thoáng một cái liền thấy, trước mắt xuất hiện một đôi giày đen.
Tố Tu?
Hắn ngẩn người, ngẩng đầu, quả nhiên thấy một bạch y thắng tuyết, cùng với khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ.
“Ô ô...” Chương Hoa há miệng, nhưng không cách nào nói được, chỉ đành phải nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, chớp mắt.
Tố Tu cau mày, hắn nhin chằm chằm một lúc lâu, mới cúi người xuống, đưa tay kéo lỗ tai lông xù của hắn, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói: “Kỳ lạ, con hồ ly này từ đâu chạy đến?”
Là ta a! Là ta!
Chương Hoa nhăn mũi, há mồm hướng mu bàn tay Tố Tu cắn lên, nhưng khi răng tiếp xúc với da thịt lạnh băng trắng mịn kia, rồi hai tròng mắt đảo một cái, rất không có tiền đồ liếm tay y.
Tố Tu thường ngày ghét nhất bị người đụng chạm, lúc này chẳng những không có tránh đi, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt lông phủ trên lưng Chương Hoa, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng kỳ lạ. Ngay sau đó liền duỗi hai tay một cái, đem hắn kéo vào trong ngực, sau đó xoay người đi vào nhà.
Ơ?
Chương Hoa trừng hai mắt, lại là một trận choáng đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ... Tố Tu thích bộ dáng hiện tại này của ta?
Hắn nghiêng đầu, nhân cơ hội ở ngực Tố Tu cọ cọ mấy cái, đang nghiêm túc suy tính sau này cũng có thể lấy hình dạng hồ ly xuất hiện, lại chợt nghe Tố Tu thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là linh hồ ngàn năm, vừa đúng có thể dùng luyện đan.”
A?!
Chương Hoa cả kinh này không phải chuyện đùa, vội giật giật tay chân, cố gắng vùng vẫy. Nhưng hắn một mặt luyến tiếc cắn bị thương Tố Tu, một mặt khác lại bởi vì khí lực không đủ, căn bản không thể thoát. Cũng không lâu lắm, đã bị bắt vào phòng luyện đan.
Hơn nữa Tố Tu cũng không nhổ lông hắn, cũng không giữ lại máu hắn, trực tiếp ném vào trong Đồng Lô, đóng nắp, nổi lửa!
Thì ra... Tố Tu bình thường đều luyện đan như vậy? Thực sự quá tàn nhẫn!
Chương Hoa bị dọa sợ la lên, vừa nhảy vừa đập, liều mạng dùng đầu đâm vào lò, nhưng nhảy nửa ngày cũng không thấy đỡ hơn, phía dưới lửa càng đốt càng mạnh, đang lúc hắn cho là mình sắp tạ thế ở đây, đột nhiên cảm thấy ngực một hồi cuồng loạn, toàn bộ cơ thể kéo căng ra, “Phanh” một tiếng đụng ngã lăn Đông Lô, trong nháy mắt khôi phúc hình người.
... Sợ chết khiếp.
Chương Hoa đè ngực, vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy Tố Tu đứng trước mặt mình ——- mặc dù trên mặt không có biểu