Một trận im lặng.
Tố Tu cùng Chương Hoa nhìn nhau hồi lâu, mới rũ con ngươi xuống, nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi nếu không buông tay, cái móng vuốt này sẽ phải phế bỏ.”
“Hử? A!” Chương Hoa lắp bắp kinh hãi, vội vàng thu tay phải đã bị phỏng, liên tục hút khí, “Đau quá, đau quá!”
Tố Tu khẽ hừ nhẹ, vốn không tính để ý tới, nhưng bây giờ không chịu nổi hắn ở trước mặt mình làm trò kêu khóc om sòm, sau khi do dự một chút, rốt cuộc vẫn từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ, trực tiếp ném vào trong ngực Chương Hoa.
“Còn không mau băng bó vết thương?”
“Ác.”
Chương Hoa gật đầu một cái, theo lời đem thuốc trị thương trong bình bôi lên tay, sau đó xé tay áo băng bó vết thương. Nhưng tay phải hắn đau không thể chịu nổi, tay trái lại không làm được gì, chân tay vụng về sờ mó thật lâu cũng không thành công. Cuối cùng chỉ đành phải dùng sức mở to hai mắt, giữa con mắt dâng lên một tầng hơi nước, đáng thương nhìn chằm chằm Tố Tu.
Sau một hồi giằng co, rốt cuộc vẫn là Tố Tu chịu thua trước, mặt vô biểu tình giành lấy miếng vải trong tay Chương Hoa, giúp hắn bọc lại tay phải bị thương.
Chương Hoa cười hì hì, tầm mắt tiếp tục dính trên khuôn mặt tuấn tú kia, dịu dàng nói: “Năm trăm năm không được, vậy thì một ngàn năm, một vạn năm, bất kể là tốn bao nhiêu thời gian, ta cũng không bỏ cuộc. Cuối cùng có một ngày, ta sẽ nhận được lòng của ngươi.”
Nghe vậy, Tố Tu hơi run một cái, ở trên tay phải của Chương Hoa bấm một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Người ngốc nói mơ.”
“Oa!” Chương Hoa lập tức kêu lên thảm thiết, đau đến cúi người xuống, há miệng thở dốc.
Tố Tu cũng không liếc nhìn hắn cái nào, xoay người rời đi.
Chương Hoa ngẩn ngơ đứng tại chỗ, “Oái”, “Oái” kêu lên một lúc, mới miễn cưỡng chậm quá mức, vội vàng đuổi kịp bước chân của Tố Tu. Vừa đi vừa kêu: “Tố Tu, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cây trâm phượng kia tương đối dễ nhìn. Không bằng chút ta trở lại mua đi?”
“Ồn muốn chết.” Tố Tu cắn răng, khóe miệng co quắp, “Về nhà!”
Dứt lời, ống tay áo mở ra, đã thi triển tiên thuật, ngự phong mà đi.
Chương Hoa không có cách nào, chỉ đành phải thở dài than thở, lưu luyến nhìn cửa hàng nữ trang một cái, ngoan ngoãn đi theo Tố Tu lên đường.
Cũng không lâu lắm, hai người đã trở lại Thúy Phong Sơn.
Chương Hoa vốn tính thừa nước đục thả câu, ở bên Tố Tu nhiều hơn một chút, ai ngờ vừa mới đến cổng đại trạch, liền nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Váy trân châu, lưu vân kế (một kiểu búi tóc hồi xưa), dung nhan kiều mị, lúm đồng tiền như hoa ——– chính là Đông Hải Tam công chúa Long Định Châu.
Chương Hoa cùng nàng là oan gia lâu năm, hai người vừa mới chạm mặt, liền bắt đầu trừng nhau.
Một người cắn rằng nghiến lợi nói: “Đã lâu không gặp.”
Một người khác là ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Biệt lai vô dạng(1)?”
(1) Biệt lai vô dạng nghĩa tiếng việt là ‘hi vọng bạn vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.’ ở đây mình dùng nguyên hán việt không thay đổi.
Quả nhiên tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Tố Tu lười cùng bọn họ dây dưa nhiều, cho nên vung ống tay áo, đem hai ngươi đều giam bên ngoài cửa. Người yêu vừa đi, Chương Hoa cùng Long Định Châu dĩ nhiên là cũng không giả bộ nữa, trực tiếp ác ý nói với nhau.
“Tam công chúa, ngươi hôm nay sao lại đến quấy rầy Tử Dương Chân Nhân?”
“Những lời này ta hỏi mới đúng chứ? Ngươi sao cùng Tố Tu đại ca trở về?”
Khuôn mặt Chương Hoa thách thức, cười ha ha nói: “Ta cùng Tử Dương Chân Nhân tình đầu ý hợp, cùng nhau về nhà có gì ngạc nhiên? Ta thậm chí còn nắm tay y, ôm hông y,