Vừa nói xong, liền đứng dậy bước ra ngoài, “phanh” một tiếng khép cửa lại.
Chương Hoa giật mình, ra sức chớp mắt mấy cái, thực sự không rõ tại sao Tố Tu lại như vậy... Kỳ lạ. Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, tại sao trong con ngươi của người nọ thỉnh thoảng sẽ hiện ra thần sắc dịu dàng?
Nghĩ như vậy, không khỏi nhớ lại gương mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng.
Tử Dương Chân Nhân trong truyền thuyết... Quả nhiên là một mỹ nam tử.
Hắn nâng nâng khóe miệng, vừa muốn bật cười, thì cảm thấy trong đầu dâng lên một trận đau nhức, ngay sau đó, cả ý thức cũng từ từ bắt đầu mơ hồ, rất nhanh liền chìm vào mộng.
Chương Hoa lần này ngủ chính là ngủ liền hai, ba ngày, lúc mơ mơ màng màng, tựa hồ có người cho hắn ăn mấy lần thuốc, lúc tỉnh lại lần nữa, đau đớn trên người đã biến mất, tinh thần cũng khôi phục rất nhiều. Vì vậy ngáp một cái, chậm rãi đi xuống giường, nhìn bốn phía một chút, lại chỉ thấy một đống nữ trang tán loạn, cũng không tìm thấy y phục của mình. Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không thèm để ý, chỉ ở tại chỗ xoay một vòng, thi triển tiên thuật hiện ra một một trường sam màu xanh, lại đem mái tóc dài đen nhánh tùy ý buộc lên —– Tuy là cách ăn mặc của một thư sinh bình thường, nhưng dung mạo như ngọc, thái độ tiêu sái.
Ai nha, hình như còn thiếu một món.
Con ngươi đen chuyển một cái, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, trong lòng bàn tay lập tức hiện ra thêm một cây chiết phiến.
Lúc này Chương Hoa mới hài lòng gật đầu một cái, đem cây quạt kia lật qua lật lại ngắm nghía, cười đến mặt mày cong cong. Hắn ở trong phòng đi tới đi lui mấy bước, đang suy nghĩ tìm tấm gương để thưởng thức sắc đẹp của mình một chút, lại chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Tố Tu bưng chén thuốc đẩy cửa vào.
Không biết tại sao, Chương Hoa nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng trên gương mặt của Tố Tu, liền cảm thấy trán đau đau, ngay cả ngực cũng vô cùng khó chịu, ngơ ngác nói không ra lời.
Mà Tố Tu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, cũng kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Ngươi làm sao mặc thành như vậy?”
“A?” Chương Hoa cuối cùng cũng hồi thần, cúi đầu nhìn trường sam trên người, hỏi ngược lại, “Ta như vậy... Có cái gì không ổn sao?”
Tố Tu ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới người nào đó đã mất trí nhớ, tự nhiên sẽ không giả gái giống trước đây nữa. Không tệ, người trước mắt này yếu ớt cười nhẹ, khuôn mặt nam tử phong lưu, đây mới là Hồ vương chân chính.
Trong lòng y nghĩ như vậy, tầm mắt thế nhưng gắt gao quấn trên người Chương Hoa, thế nào cũng không di chuyển né tránh. Cho đến khi Chương Hoa mở miệng gọi một câu, mớt bỗng nhiêm giật mình tỉnh lại, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, đặt chén thuốc lên bàn, lạnh lùng nói: “Uống thuốc.”
Chương Hoa nghe lời ngồi xuống cạnh bàn, vừa bưng chén thuốc lên, vừa cười nói: “Ngại quá, lại làm phiền ngươi.”
Giọng nói dịu dàng, thái độ lễ độ xa lạ.
Hoàn toàn không phải con hồ ly đần mà Tố Tu quen thuộc.
Ngực vô cớ lại bắt đầu khó chịu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Ngươi, không biết tại sao lại mất đi trí nhớ năm trăm năm, sao còn có thể bình tĩnh như vậy?”
“Di? A... Bởi vì đối với ta mà nói, cũng chỉ là cảm giác như một giấc ngủ mà thôi, căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì.” Lắc lắc cây quạt, cười, “Bất quá, vô duyên vô cớ già đi năm trăm năm tuổi, cũng thật sự rất phiền muộn.”
Tố Tu thấy hắn cười đến vui vẻ, bất giác càng tức giận, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi thật sự không muốn khôi phục trí nhớ?”
Chương Hoa híp mắt cười cười, đáp: “Lúc nhớ lại tự nhiên sẽ nhớ, hết thảy tùy duyên đi.”
Một câu này