Mặc dù ngoài miệng Tố Tu đáp ứng để Chương Hoa rời đi, trong lòng lại có ý ngăn cản, cho nên cũng không đem tin hắn dưỡng thương ở Thúy Phong Sơn thông báo cho Hồ tộc, ngược lại đi về phòng luyện đan lật xem sách y, cẩn thận tìm kiếm phương thuốc điều trị chứng mất trí nhớ.
Chương Hoa trời sinh tính hiếu động, chỉ ở trong phòng một chút, liền thấy buồn bực phát hoảng, cho nên thoáng hoạt động tay chân một chút, lững thững đi ra cửa. Hắn luôn cho rằng đây là lần đầu tiên đến Thúy Phong Sơn, nhưng thấy những thứ kỳ hoa dị thảo trong sân, lại không cảm thấy xa lạ chút nào.
... Thật là kỳ lạ.
Chẳng lẽ, hắn mất đi trí nhớ trong năm trăm năm này, đã từng đến đây?
Chương Hoa ngoắc ngoắc khóe miệng, thầm chế giễu bản thân hiện tại quá nhiều tâm tư, một mặt đong đưa chiết phiến, một mặt cúi người thưởng thức hoa cảnh, tóc dài đen nhánh thuận thế rơi xuống, lắc lư rũ ở trước ngực, càng tôn lên làn da trắng nõn, dung nhan tuấn mỹ.
Tố Tu đang ở trong phòng đọc sách tình cờ ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt Chương Hoa mỉm cười, không khỏi động trong lòng, cơ hồ nhìn đến ngây dại.
Giơ tay nhấc chân, đều là phong lưu phóng khoáng, so với ngày trước khác nhau rất lớn. Duy chỉ có khuôn mặt ẩn tình, bộ dáng yếu ớt cười nhẹ, loáng thoáng có bóng dáng ngày xưa.
Đúng rồi, người này lúc trước luôn trang điểm dày đậm, đem lãng phí khuôn mặt tuấn tú đến không còn hình dáng, cho nên... mình căn bản chưa từng nghiêm túc nhìn khuôn mặt của hắn.
Nghĩ nghĩ, Tố Tu từ từ đứng dậy, rất xúc động đi ra cửa. Nhưng cuối cùng bởi vì sợ ánh mắt kiên định cự tuyệt của người nọ, mà cứng rắn nhịn xuống, chỉ đứng ở cửa sổ nhìn.
Chỉ thấy Chương Hoa lúc thì hoạt bát đuổi ong đùa bướm, lúc thì gật gù đắc ý, nhẹ nhàng ngâm nga tiểu khúc, một mình một người chơi đến bất diệc nhạc hồ (*). Một lát sau, lại đột nhiên trượt chân, một lần nữa té ngã trên đất.
(*) Bất diệc nhạc hồ ( 不亦 乐乎): diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường
Tố Tu kinh hãi, vội vàng chạy như bay qua, nhưng cách hắn mấy bước thì dừng lại, ômv tay mà đứng, lạnh lùng mắng một tiếng: “Ngu ngốc.”
“Ha.” Chương Hoa mở to hai mắt, ha ha cười không ngừng, “Không biết hôm nay làm sao, động một chút là ngã.”
Vừa nói, ngẩng đầu nhìn trời, vừa đúng lúc mắt thấy ánh mặt trời, liền dứt khoát ngồi trên đất, bộ dạng uể oải ngồi dựa vào cây, sẽ không đứng dậy.
Tố Tu cũng đứng yên một bên, không nói một lời, chỉ luôn nhìn chăm chăm vào hắn.
Một trận yên lặng.
Chương Hoa thực sự không chịu nổi không khí lúng túng này, vì vậy nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, mở miệng nói: “Tiên quân, ngươi không có bận chuyện khác sao?”
“Sao vậy? Ngươi rất sợ ta?”
“Đương nhiên... không có.” Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, cơ thể không tự chủ được lui về phía sau.
Tố Tu nhìn thấy rõ ràng, tự nhiên hiểu tâm tư của hắn, nhất thời cảm thấy hô hấp không thông, ngực đau đớn không dứt. Cách hồi lậu, mới thở ra một hơi, xoay người rời đi.
Chương Hoa nhìn chăm chú vào bóng lưng xa xa của y, chiết phiến trong tay xoay xoay, trong lòng thật là hoang mang.
Tính hắn từ trước đến nay, vô luận là gặp phải dạng yêu ma quỷ quái gì, cũng có thể cùng người ta xưng huynh gọi đệ. Nhưng vì sao vừa thấy Từ Dương Chân Nhân này, đã cảm thấy cả người không được tự nhiên?
Trong ngực lại trống rỗng, thật giống như trừ trí nhớ năm trăm năm kia ra, còn mất đi một thứ.
Hắn nắm quyền, mới vừa thử nhớ lại quá khứ, đã cảm thấy đầu nhức muốn nứt ra.
... Đau khổ như vậy.
Những chuyện cũ trước kia, vẫn là quên đi tốt hơn.