Edit + Beta: Basic Needs
………
Một đám đàn em vây quanh chị dâu tương lai xum xoe như điên, đồng thời quên bén kế hoạch tác chiến ban đầu.
Ánh mắt của Lông Bay và A Chân giao nhau trên không trung, một tia lửa trí tuệ phừng phừng cháy lên.
Hai người quyết định tự mình ra tay.
“Khụ khụ ——”
A Chân ho khan một tiếng, dời đi sự chú ý của mọi người.
“Chị dâu, lần này là lỗi của tụi em làm cho ngọc thể anh sợ hãi, thật là ngại quá.
Thật ra chúng em tìm anh là muốn nói thẳng với anh một chuyện liên quan tới đại ca.”
“Đại ca? Đại ca Tống Dã của mấy người tìm tôi làm gì?”
Từ Thanh Khê bình tĩnh đứng đấy, ngón tay vuốt lên quai cặp sách.
Tuy rằng anh cảm thấy làm người đàn ông của đại ca sướng muốn điên, cơ mà Từ Thanh Khê có thể khẳng định mình có hứng thú với đàn ông không?
“Không không không, không phải Tống Dã! Lông Bay vội vàng xua tay, giống như một nữ sinh cố chớp chớp mắt, làm ra tư thái ném ánh mắt mê người: “Là chị Tưởng đó, anh đã quên sao, bạn cùng bàn của anh đó!”
Bả vai Từ Thanh Khê thả lỏng, may mắn là nữ, còn có đường sống quay lại.
“Đại ca mấy người có chuyện gì không thể nói trước mặt mà còn cần mấy người đến truyền đạt?”
Vô duyên vô cớ bị đánh một trận, bị kinh hãi, tính tình nam chính có tốt đến đâu cũng không nhịn được, trong lời nói liền không khỏi mang theo chút dao gâm.
Từ Thanh Khê thầm nghĩ, uầy, là người đàn ông được đại ca xã hội đen ưu ái, đương nhiên phải có một chút cá tính.
Một đám đàn em nghe ra ý tứ cười lạnh, mỗi người đều ngoan ngoãn giống như chim cút, làm tốt nhiệm phông nền của mình.
A Chân là người quan sát sắc mặt nói chuyện, cậu bèn kéo Lông Bay lại, tự mình cân nhắc mở miệng: “Hành động lần này là do tụi em giấu đại ca, chị ấy hoàn toàn không biết.
Chị dâu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm đại ca, bằng không đại ca thương tâm nhiều lắm đó.”
Từ Thanh Khê nhíu mày: “Tôi mới gặp cô ấy có một lần, cũng không biết cô ấy rõ tới vậy.”
Ngụ ý là, cô đau lòng thì liên quan méo gì tới anh!
Còn nữa, Từ Thanh Khê cho rằng đám đàn em này có thể là tìm nhầm người, anh và Tưởng Hoan mới gặp mặt vào ngày đầu tiên, thậm chí anh còn không trả lời cô.
Từ Thanh Khê có chút mất mát thật.
Xem ra mình không làm được người đàn ông vĩ đại đằng sau của đại ca nào rồi.
Lông Bay vội vàng nói: “Ngày đầu tiên quen biết thì có làm sao? Đại ca tụi này không lẽ không vừa nhìn thấy đã yêu được à? Do anh không thấy đại ca nhìn trộm anh trong lớp học, còn lặng lẽ khóc nữa! Phải biết rằng đại ca chúng ta là một người con gái tàn bạo, mắt cũng không chớp đã có thể xiên Tiểu Dã Ca vào bệnh viện.
Lúc này chị ấy bởi vì anh mà rơi lệ, đây còn chưa tính là tình yêu đích thực sao?”
Từ Thanh Khê: “...”
Ủa chứ không phải bởi vì ngáp dài nên ứa nước mắt sinh lý sao?
A Chân ngay sau đó bảo tiếp: “Đúng vậy chị dâu, đại ca đã lén thích anh từ lâu, song lại vướng cái tính thẹn thùng của con gái nên không có cơ hội nói ra mà thôi, chúng em làm đàn em nhìn thế cũng sốt ruột.”
Từ Thanh Khê bất giác lặp lại một câu: “Cô ấy… thích tôi?”
Là con nhà người ta, trí thông minh của Từ Thanh Khê cứ thế nghiền ép mọi thứ từ nhỏ đến lớn, tạo thành bóng ma ác mộng cho vô số nam nữ già trẻ lớn bé.
Anh tựa như một ngọn núi vĩnh viễn cũng không thể leo lên được, bất kỳ tâm tư hường phấn nào dưới đôi mắt sắc bén của anh đều không chỗ che giấu, đến nỗi Từ Thanh Khê thân cao chân dài đến bây giờ ngay cả một bức thư tình đàng hoàng cũng chưa từng nhận được, một chữ thảm không đủ để diễn tả!
Đột nhiên nghe thấy có người nói thầm mến anh, một loại vui mừng bí ẩn lặng lẽ bò vào trong lòng thiếu niên.
“Đúng vậy đúng vậy, chị dâu, đại ca thật sự rất thích anh! Lông Bay vắt hết óc muốn nói tốt cho Vinh Hoan bởi vì trước mắt cậu tạm thời còn chưa phát hiện ra ưu điểm làm bạn gái của đại ca hung tàn, cũng chỉ có thể “đi đường vòng cứu nước “, phát huy trí tưởng tượng của mình… nói mò.
“Anh nghĩ đi đại ca là con ông cháu cha, trong nhà có nhiều sản nghiệp như vậy chờ kế thừa, cơ bản không cần học tập! Thế nhưng vì sao chị ấy chuyển sang Nhất Trung còn cùng bàn với anh, còn nghiêm túc ghi