Edit + Beta: Basic Needs
………
Vinh Hoan bi thương ngược dòng thành sông, nhưng không ai hiểu cho nội tâm đau đớn của nhân vật phản diện là của cô, bao gồm cả Tiểu Học Ca tự xưng là chuyên gia tâm lý giáo dục, suốt truyền cho cô mấy loại sóng não như “Đại ca, cô bình tĩnh đã, chúng ta đến A Di Đà Phật Phổ Độ chúng sinh không phải để cho cô cười tà mị rồi đại khai sát giới”.
Cô giống như trùm phản diện không thể chịu đựng được sự khiêu khích à?
Ờm thì cô giống.
Vinh Hoan càng nhớ tới những ngày thông đồng với con gà cay độc là hệ thống, cùng nhau dụ dỗ làm hại chúng sinh.
Lần này cô lại suy nghĩ một chút, hệ thống đi với cô nhiều năm nhưng còn chưa ăn qua thức ăn chim cao cấp có vị matcha, con sen như cô làm việc quá thất trách! Không được, cô muốn cố gắng nỗ lực, hạ gục được đám yêu văn toán tiếng anh chính trị lịch sử địa lý hóa sinh, chiến đấu cho hệ thống nhà cô!
“Dáng ngơ ngáo gã kia bước tới, ôm mớ tiền đến hỏi mua tơ.
Chẳng mua, chàng chỉ giả vờ, để cùng tính chuyện tóc tơ duyên nghì.
Đưa em qua sông Kỳ chàng ấy, rồi cùng nhau tiến lại Đốn Khâu.
Hẹn...!hẹn cái gì? À hẹn sai phải lỗi em đâu*… Chờ đã, câu tiếp theo là gì?”
*Bản dịch của Tạ Quang Phát về bài thơ Manh 1 của Khổng Tử (thivien.net)
Học dốt không biết bơi chết đuối trong biển đề tài văn học.
Cô chỉ cảm thấy hứng thú với bí tịch võ công, đối với loại tác phẩm văn cổ vừa dài vừa khó đọc này đúng là không có tài cán lý giải.
Khuôn mặt Vinh Hoan hiện rõ muốn đập bàn cho nó kêu răng rắc, mắt đã ứa ra dòng lệ.
Mị muốn chết.
Nếu như có thể, mị còn muốn bóp chết tên lưu manh kia.
Nếu không phải do việc làm của người bạc tình này, thì sao mà cô có thể rơi vào tình huống bi đát khi bị đánh bởi một học sinh cấp ba?!
“A Chân! A Chân! Có biến!”
Trên trán dính một quyển sách bay tới, cu cậu Lông Bay nhiệt tình gọi đồng bọn của mình.
“Nhận được! Nhận được rồi! Xin Lông Bay vui lòng cho biết!”
Đồng chí A Chân nháy mắt ra hiệu
Hai cái đầu bù xù nhất thời xáp lại gần nhau, mở hội nghị bàn tròn.
“A Chân, thời cơ chúng ta lập công đã đến rồi!”
Lông Bay với mái tóc xanh, trên mặt cậu viết đầy “khám phá trọng đại”.
“Mày xem đại ca kìa, khuôn mặt đo đỏ như đít khỉ, mắt có nước như thuốc nhỏ mắt...” Lông Bay vắt hết óc hình dung hình tượng thiếu nữ mộng mơ, cơ mà bất đắc dĩ bụng trống rỗng chả có gì, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo thằng bạn đồng bọn, tao và mày cùng mặc chung quần nhiều năm như vậy, mày hiểu ý của tao chứ?
A Chân chẳng những tiếp nhận được ý tứ của Lông Bay, còn nhanh chóng ở trong đầu soạn thảo thành một phương án tác chiến.
“Như thế như thế, như vậy như vậy...”
Hai đàn em xì xào bàn tán, cuối cùng lộ ra một nụ cười ngọt như mía lùi vì trong dự tính.
Bọn họ nhập đội, ổn phết!
Rất nhanh đến lúc tan học, Vinh Hoan đắm chìm trong bi thương không cách nào dứt “mình làm trùm phản diện uy phong nhiều năm hóa ra lại là một con gà học dốt”.
Cô lê bước chân nặng nề ra khỏi trường, ánh hoàng hôn kéo bóng cô dài đi.
Mấy đàn em chứng kiến cảnh tượng này thì đau đớn khôn nguôi.
Họ cảm thấy mình cần phải “giải quyết vấn đề” cho đại ca nhà mình.
Có một con hẻm nhỏ chật hẹp âm u, từng là vùng đất trù phú với phong thủy tuyệt vời để lớp lớn tống tiền lớp bé, nó đã trở thành tổng hành dinh hội bàn tròn của một đám thiếu niên bất lương từ khi Tiểu Dã Ca xuất hiện giữa trời.
Chỉ có lúc thương thảo chuyện lớn đánh nhau mới làm bọn họ mới đến nơi này tập hợp, thời gian còn lại thì bị một đám mèo hoang lang thang chiếm cứ.
Có người muốn đi tắt về cho gần nhà thì bị đồng nghiệp nắm lấy quai túi xách, giọng hạ xuống vô cùng thấp: “Này, người lớn rồi mà không muốn sống, dám đi con đường nhỏ này, không thấy trong đó tối thui, nơi nơi đều là đầu người sao!”
“Mẹ kiếp, từ khi nào nhiều người như vậy!”
Nam sinh sau khi biết chậm chuyện này thì thì thiếu chút nữa kêu lên.
“Suỵt, tôi nghe tin tức nội bộ nói có con mọt sách trêu chọc đám anh em Tống Dã kia, chuẩn bị cho y chút màu sắc thế nào là lễ đột!”
“Tiêu luôn, anh bạn kia tuyệt đối là đi vào thì đứng mà đi ra thì nằm.”
“Sao mà sai đi được, tự nhiên trêu chọc đám ung nhọt! Đi nhanh đi, lỡ mà bị bọn họ theo dõi là không tốt!”
Tiếng của hai người dần dần biến mất.
“Phịch…”
Một chiếc túi vải được giặt đến ố vàng bị ném mạnh vào tường.
“Anh Lông Bay, chúng em bắt được thằng lõi này rồi! Hừ, không ngờ được nó trông ngơ ngác thế mà mưu trí không ít, mấy anh em xém nữa là bị nó bỏ rơi!” Một đàn em tóc hồng phấn vừa xấu người vừa xấu nết cho hay, ném người trong tay giống như ném vải rách đến trước mặt Lông Bay.
Mí mắt Lông Bay nặng nề nhảy lên.
Bóng người cao gầy đập vào vách tường một tiếng bịch rồi chậm rãi trượt xuống.
Mấy cọng tóc dính mồ hôi ướt đẫm dán lên trán, Từ Thanh Khê thở hổn hển đôi chút, trên mặt hiện lên màu đỏ của sự choáng váng, rõ ràng là vừa trải qua vận động quá sức.
Anh hơi nhấc mí mắt lên, đánh giá một đám thiếu niên bất lương chung quanh trong im lặng, trong lòng lại nhanh chóng tính toán tí nữa phải dùng tư thế phòng ngự gì, hoặc là nói gì để cho mình cố gắng ít