Edit + Beta: Basic Needs
………
Cũng may Vinh Hoan không muốn so đo với Tiểu Học Ca, cô vuốt mặt, lộ ra nụ cười khoan dung kiểu người lớn trong nhà: “Thanh Khê, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Tóc trên trán Từ Thanh Khê dựng thẳng lên: “Đi, đi bệnh viện làm gì vậy?”
Anh nắm chặt chăn trước ngực, sợ hãi đến môi run rẩy, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển lại đỏ.
Tóm lại, thế giới quan của thiếu niên đang trải qua quá trình phức tạp như sụp đổ, tái tạo, sụp đổ, tái tạo.
Chị đại Vinh không kiên nhẫn để dỗ dành một người nên dỗ được vài câu đã nhịn không được, thế là lộ ra bản tính ma quỷ, không chịu nổi nhướng mày: “Kêu cậu đi thì cứ đi đi, tôi nói phụ trách thì phải chịu trách nhiệm đến cùng!”
Nam chính đáng thương bị cô ép đến hai mắt ứa cả nước mắt: “Em làm cái gì mà phải chịu trách nhiệm với tôi hả, em, em nói cho rõ ràng! Không, tôi sẽ không đến bệnh viện!”
“Hôm nay cậu đi cũng phải đi, không đi càng phải đi.
Tôi cũng không thích làm việc để lại tai họa về sau!” Dù sao ném nam chính đến bệnh viện đã, nuôi cho trắng trẻo mập mạp là chuyện của bác sĩ, cô chỉ cần bỏ ra một ít tiền là được rồi.
Chờ nữ chính lên chức, cô sẽ thuận tiện bắt một cái ghế nhỏ học tập mười tám chiêu theo đuổi chồng của nữ chính.
Cơ mà Vinh Hoan nghĩ đến chuyện mình học tập khổ sở, thậm chí còn bỏ tiền phòng tai muốn giúp nam chính, mấu chốt là người này còn không vui lên.
Thế là như nào, làm việc tốt còn bị ghét?
Trong lòng đại ca mất cân bằng, ra tay tương đối thô bạo, cô đưa tay túm chăn của anh: “Đi ra! Đừng bắt tôi lột sạch cậu!”
Ý tứ của lời này cô đơn giản là móc chăn ra.
Không chịu nổi vẻ mặt hung ác, Từ Thanh Khê vừa xấu hổ vừa tức giận nên né tránh càng lợi hại hơn.
Từ Thanh Khê tướng thon tay chân dài nhưng suy dinh dưỡng, đương nhiên không phải là đối thủ của Vinh Hoan, trong chốc lát đã bị cô lột chăn đi.
Vinh Hoan thấy người ta giãy dụa, theo bản năng dùng trò vật lộn sát bên người, chỉ dùng một chân một tay đã khóa chặt tứ chi của anh.
“Tôi xem cậu còn trốn như thế nào!” Vinh Hoan phát ra tiếng cười hung hăng ngang ngược, đầu gối chống lên bụng anh: “Chưa có ai dám đạp tôi đâu.”
Nếu không phải thằng ranh con này có da thịt mềm mại, cô muốn dạy cho một bài học thật rồi.
Vừa dứt lời, sắc mặt người dưới chân càng thêm tái nhợt, toàn thân lộ ra sự tuyệt vọng.
Anh chậm rãi, chậm rãi vặn vẹo mặt, trong lòng lệ đổ như mưa.
Anh mù mắt rồi thế nên mới thích một tên cầm thú!
“Két… két…”
Cánh cửa được mở ra một cách nhẹ nhàng.
Hai người trên giường theo bản năng nhìn lại.
Người tới là một người phụ nữ mặc sườn xám dài tay, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ trân châu tròn trịa, nhìn như là từ trong tạp chí dân quốc đi ra.
Bà vừa bước từng bước nhỏ tiêu chuẩn vừa tao nhã túm tóc lại.
Ai ngờ nhìn về phía trước thì tròng mắt bị dọa sợ tới mức muốn rơi xuống đất.
“Mấy đứa, mấy đứa đang làm cái gì đây?”
Vinh Hoan không ngờ được thấy được mẹ ruột ở trường học.
Nhưng Từ Thanh Khê dưới thân thừa dịp cô ngây người thì một phen nảy người lên, giày cũng không mang, chân trắng như tuyết chạy bình bịch đến phía sau mẹ Tưởng.
Anh xem người phụ nữ trung niên khí chất cấp cao bên này trở thành lãnh đạo hoặc là cô giáo.
Nghĩ đến chuyện mình mới gặp hổ sói, nam chính không nhịn được mấy giọt nước mắt thuần khiết, thút tha thút thít bảo: “Cô ơi, bạn này, bạn này vừa muốn phạm tội!”
Vinh Hoan ngây dại.
Làm gì làm gì, đừng tưởng rằng mình đẹp trai là có thể đổi trắng thay đen!
Cô vô cùng uất ức: “Mẹ, mẹ đừng nghe cậu ta nói bậy, con không có!”
Từ Thanh Khê đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ người giáo viên này là “mẹ”? Không, anh nghe nhầm, nhất định có họ là “Mã”!
*Mẹ phát âm là mụ, ngựa phát âm là mã
“Yên tâm con gái, mẹ hiểu rồi!”
Chỉ thấy hai mắt cái người “giáo viên họ Mã” này tỏa sáng, rồi bỏ ngay đi bước nhỏ, sải chân như cuồng phong bão táp lướt qua mặt Từ Thanh Khê.
“….
Rầm”
Cánh cửa gỗ đã bị đóng lại.
Từ Thanh Khê chỉ kịp quay đầu, bên cửa lưu lại một đôi giày cao gót màu đen không ngừng xoay tròn sau khi bị chủ nhân giẫm bay, đang vang lên tiếng cộc cộc cộc.
Anh làm mặt đơ nghiêm nghị, sau đó nhìn thấy từ khe cửa có một cánh tay trắng trẻo mảnh mai lặng lẽ vươn ra, ngón tay cầm lấy giày cao gót.
Sau đó, thêm một tiếng ầm, và rồi chỉ thấy cái bóng.
Vinh Hoan khó có thể hình dung cảm xúc phức tạp của mình: “Con đây.
Mẹ đến đây là…?”
Cô nhớ rõ mẹ Tưởng là một tiểu thư khuê các động một chút là thẹn thùng cúi đầu, đi thì lại chậm như rùa.
Tâm trạng của Tiểu Học Ca càng phức tạp hơn: “Nếu như tôi đoán không lầm, mẹ cô đang canh chừng cho cô, trong thời gian ngắn sẽ không có người vào phòng này.”
“......”
Thế đây là mẹ ruột hay mẹ pha kè (fake)!
Lại nói mẹ Tưởng tới đây làm chi?
Bà ở nhà nhàn rỗi đến nhàm chán, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tự xưng là đàn em của Vinh Hoan, giọng điệu lo lắng kêu chị dâu tương lai của bọn họ ngất xỉu.
Mẹ Tưởng kích động đến nói năng lộn xộn, thật tốt quá, bé heo nhà bà rốt cục cũng muốn ủn cải trắng! Nhưng ủn hơi quá thì phải, chứ không thì sao có thể làm cho người ta ngất xỉu đây? Vì thế bà nghĩ trái nghĩ phải, vỗ đùi, chuẩn bị đến một buổi gặp mặt mẹ chồng con dâu.
Kết quả vừa gặp mặt đã cho bà kích thích lớn như vậy.
Bà Tưởng cảm thấy mình là một người mẹ cởi mở, nên hiểu và đồng ý với cách yêu của thế hệ trẻ, vì vậy bà đã nhanh nhẹn đứng