Edit + Beta: Basic Needs
………
“Đại ca! Đừng kích động! Kích động là ma quỷ đó!”
Tiểu Học Ca liều mạng phát tán sóng não của nó để chặn ma vương nổi khùng.
“Không phải tiền của cậu, đương nhiên cậu không kích động rồi!” Vinh Hoan đau đớn bóp cổ tay, “Không phải năm vạn mà là năm ngàn vạn cho phí chia tay đó quỷ thần ơi, đủ để bà đây mua bao nhiêu gói que cay hương vị khác nhau rồi!”
Tiểu Học Ca chỉ có thể trơ mắt nhìn cô hùng dũng oai vệ hiên ngang nhảy ra khỏi bụi cỏ, ngay sau đó khí phách khí mười phần hét lớn một tiếng.
“Không! Tôi không đồng ý!”
Mẹ Tưởng há to miệng, đây là quái vật cỏ xuất hiện từ đâu?
Vinh Hoan không để ý biểu hiện trợn mắt há hốc mồm của hai người, ném cỏ trên đầu về phía sau, chả hiểu từ đâu có tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên.
Đại ca không để ý đến thảm án mình tạo thành, cô tiến lên một bước, một tay bắt lấy hai tay trắng nõn của nam chính rồi nói lời chính nghĩa: “Bạn học Từ, cậu còn trẻ như vậy, thuần khiết như vậy, làm sao để vật ngoài thân làm tâm hồn mình mục nát chứ?”
Từ Thanh Khê há miệng: “Tôi...” vẫn rất thích loại cảm giác tâm hồn mình mục nát này.
Vinh Hoan tiếp tục cổ vũ: “Còn nhớ chúng ta ở cùng một bầu trời xanh, tuyên thệ dưới cùng một lá cờ đỏ không? Mỗi phút mỗi giây học tập chăm chỉ, làm hết sức mình, không uổng phí tuổi thanh xuân, chiến đấu vì tổ quốc tương lai!”
Từ Thanh Khê do dự một chút: “Thật ra...” Anh học tập chăm chỉ là để kiếm thêm tiền, hưởng thụ cuộc sống xa hoa hơn.
Bởi vì gần đây cùng Tiểu Học Ca đấu trí đấu dũng khí, Vinh Hoan ép khô tế bào văn nghệ trên người Tiểu Học Ca, từ món “súp gà cho tâm hồn” sóng sánh đơn thuần đã lấy tốc độ ánh sáng tiến hóa thành “lấy lui làm tiến” không biết xấu hổ.
Chỉ thấy cô rũ mắt xuống, bộ dáng bị đả kích, giống như hoa cúc tàn lụi trong gió: “Thật ra tất cả đều là sự mong muốn của tôi, còn tưởng rằng có thể cùng nhau thi đại học, cùng nhau thực hiện lý tưởng của chúng ta cùng một nơi.”
Tiểu Học Ca nhịn không được xen vào một câu: “Đại ca, cô biết nam chính mới ngày thứ hai, từ khi nào đã bàn tới cái món lý tưởng cao cả này?”
Vinh Hoan coi như hoàn toàn không nghe thấy.
Ngay khi Tiểu Học Ca còn cho là chuyện lừa dối của chị đại Vinh đến đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được thì nam chính… Lại tin con mẹ nó luôn!
“Em nói thật ư?” Từ Thanh Khê như lấp lánh nhìn chằm chằm Vinh Hoan, ánh mắt của anh thật đẹp, ngỡ như ngôi sao lộng lẫy: “Muốn cùng tôi thi đại học, cùng nhau thực hiện lý tưởng của chúng ta?”
Vinh Hoan gật đầu như giã tỏi, thật mè, nên là nam chính, anh nên nhanh chóng thăng hoa tư tưởng cách mạng một chút, sớm hiểu ra đến cùng cực rồi độ kiếp phi thăng đi.
Về phần những vật phàm tục vàng bạc này, ừm, cô cảm thấy để cô bảo quản cho là tốt hơn.
“Tốt, tôi đồng ý với em!” Từ Thanh Khê sảng khoái đáp lại.
Vinh Hoan thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có con quỷ bò ra.
Cô nghĩ thầm, nam chính dễ lừa thật.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Cô tự hỏi làm thế nào để tiện thể vừa lấy được năm ngàn vạn luôn.
“Vậy thì xong, chúng ta cùng nhau thi vào cùng một trường đại học, cùng nhau ở cùng một phòng, cùng nhau kết hôn, cùng nhau sinh con!” Thiếu niên nắm chặt hai tay cô, cách quần áo truyền đến một lớp mồ hôi ướt át, giống như dính thành một khối kẹo mềm.
Anh nhìn cô chân thành và đầy nhiệt huyết như thể anh đang nhìn chăm chú vào cả thế giới.
Vinh Hoan: “...!Tiểu Học Ca, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn.”
Tiểu Học Ca: “...!Tôi độc thân quá lâu, không thể trả lời cô câu hỏi này.”
Nó rơi vào suy ngẫm sâu sắc.
Chẳng lẽ nó là một hệ thống thả thính không đàng hoàng à?
Hay là nói nó đầu thai sai chỗ, so với hệ thống học tập thì càng phải là hệ thống có số đào hoa mới đúng nhờ? Nó mang theo ký chủ và người làm nhiệm vụ, ai nấy giống như bị Cupid bắn trúng, động một chút liền tràn ngập mùi chua hôi của tình yêu.
“Cám ơn "anh" đã thích tôi như vậy.” Hai gò má tên não nhiều nếp nhăn lạnh lùng hiện lên hai đóa hoa ửng đỏ, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Ông xã.”
Vinh Hoan khiếp sợ, chờ đã, cái gì thích, cái gì mà ông xã, bạn học có phải anh nhầm trọng điểm không?
Đáng tiếc nam chính không cho cô cơ hội phản bác, một tay nắm lấy tay cô, lạch bạch chạy đến trước mặt mẹ Tưởng, lại cúi đầu thật sâu, vô cùng trịnh trọng nói: “Cháu biết bác vì tương lai của chúng cháu mà suy nghĩ, mới đưa ra quyết định này.
Nhưng mà cháu sinh ra là người của anh Hoan, chết là quỷ của anh Hoan.
Cháu sẽ xuất ra mười hai phần tinh thần đốc thúc anh Hoan học tập cho tốt, tranh thủ thi đậu đại học hạng nhất!”
Vinh Hoan há miệng: “Tôi...” cũng không hiểu lắm hàm nghĩa anh đang nói.
Mẹ Tưởng sảng khoái vỗ đùi một cái, lại vỗ tay tại chỗ, tán thưởng: “Được được được! Không hổ là chàng dâu nhà họ Tưởng của tôi, thông minh lại thấu hiểu, dù có cầm đèn lồng cũng tìm không được đâu đấy!”
Khóe mắt Vinh