Edit + Beta: Basic Needs
………
Về vấn đề bảy ngày bảy đêm cùng năm mươi ngàn vạn, ý kiến của Vinh Hoan và nam chính xảy ra “khác biệt” rất lớn, khiến cho nắm tay cô ngứa ngáy, rất muốn đánh người ta một trận.
Vì vậy, cô giơ cao bàn tay của mình…
Từ Thanh Khê khẩn trương nhắm mắt, hô hấp dừng lại.
“Chát!”
Âm thanh vang dội.
Chờ anh mở mắt ra chỉ thấy đối phương để lại cho anh một cái bóng nhanh nhẹn, còn khoát tay áo: “Quên đi, không so đo với thằng nhóc tí tuổi như cậu, để năm mươi ngàn vạn lại cho cậu mua kẹo ăn đi.”
Từ Thanh Khê ôm cái trán đỏ bừng, lại kinh ngạc che trái tim.
….
Má nó, lúc này ông đây thật sự muốn làm người đàn ông của đại ca xã hội đen.
Tiểu Học Ca bị chị đại Vinh thình lình biểu diễn làm gãy lưng thì sững sờ hỏi: “Cô cứ thế bỏ năm ngàn vạn à?” Cái này thật sự là không phù hợp với cá tính keo kiệt vô cực tốt đẹp của đại ca.
Vinh Hoan hiền lành mỉm cười: “Tôi là một học sinh giỏi mỗi ngày đều hướng tới học sinh tốt, làm sao có thể làm ra chuyện xấu cướp đoạt đồ đạc của bạn học chứ? Này không phải là chuyện cậu dạy tôi à?” Cho nên tự mình ra tay là ổn thỏa nhất, đến lúc đó trùm cái vớ đen lên đầu*, đơn giản lại bớt việc!
*Trùm vớ đen ý là ăn trộm giống như trong phim, trùm cái vớ đen lên đầu cho không ai phát hiện.
Tiểu Học Ca bị cô nói đến độ hoài nghi về cuộc sống.
… Vị thần cặn bã cứ thế hoàn lương?
Thế giới này là hơi ảo xíu rồi đó.
Nhưng mà trở lại lớp học, ngồi xuống, Từ Thanh Khê cũng đuổi theo, đặt một hộp sữa đá và bánh mì lên bàn Vinh Hoan, nhỏ giọng cho hay: “Buổi chiều anh chưa ăn gì, uống cái lấp bao tử đi.”
Tiểu Học Ca: “...”
Cái quần què gì đây, học sinh giỏi lạnh lùng đã thức tỉnh thuộc thính gì thế này? Mình là vợ á?
Vinh Hoan nghĩ đến lát nữa cô còn muốn chặn người ta ở trong ngõ nhỏ tối đen như mực để cướp thì nhất thời lương tâm hơi áy náy: “Không, hay là cậu ăn đi, cậu ngủ lâu như thế thì đói bụng rồi.”
“Em không đói, anh ăn đi.”
“Tôi cũng không đói, cậu cứ ăn đi thì hơn.”
“Em đói nè, cho em ăn điiii!”
Bạn học Trương Khôn đi ngang qua thấy thế thì ánh mắt sáng lên, vội vàng vỗ vỗ cái bụng lép kẹp, nghiêm túc nhấn mạnh: “Buổi chiều em uống có mỗi ly trà sữa, hai thanh sô cô la, ba cánh gà nướng, bốn cái xiên que thịt viên nhỏ.
Nhưng mà chơi bóng rổ trong giờ thể dục ba mươi phút thì tất cả đều tiêu hóa hết rồi, hiện tại thật sự đói quá!”
Vừa dứt lời, chàng trai nãy giờ này bày ra vẻ mặt ngượng ngùng với Vinh Hoan chợt quay sang với khuôn mặt lạnh tanh: “Đã làm đề thi ngữ văn chưa? Đã làm mấy bài tập toán chưa? Nghe bài tiếng Anh chưa? Chơi bóng mỗi ngày mà còn mập như trái bóng thì cậu có xứng đáng với quả bóng mình mua không?”
“......!Xin lỗi, em sai rồi.” Trương Khôn che mặt xấu hổ chạy như điên, không thể nào yêu thương quả bóng của mình được nữa
Từ Thanh Khê lại xoay đầu trở về, vẻ mặt vô hại: “Ăn không?”
Vinh Hoan: “...”
Cô cảm giác mình vừa chứng kiến một màn vô cùng ghê gớm, không biết nam chính có thể giết cô diệt khẩu hay không.
Từ Thanh Khê dựa vào biểu hiện của cô thì cho là chấp nhận, anh xé lớp bao ống hút, cắm vào trong hộp, hai tay nâng đưa cho cô, hoàn toàn thắp sáng kỹ năng “vợ hiền tài đức”.
Ống hút đã đưa đến bên miệng nên Vinh Hoan không há miệng cũng không được, chỉ đành ngậm lấy hút vài hơi.
Qua khóe mắt cô có thể thấy ánh mắt đối phương bỗng nhiên sáng lên, sau đó hai gò hiện ra mấy bông hoa nhỏ màu đỏ, giống như cô dâu nhỏ đang thẹn thùng thế nào.
Tiếp theo Từ Thanh Khê lại xé bao bì trong suốt của bánh mì, còn thân thiết hỏi cô: “Có muốn xé thành miếng nhỏ cho anh không?”
Vinh Hoan gian nan nuốt sữa lạnh buốt, nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, cảm ơn bạn học Từ.”
Đối phương cắn cắn môi: “...!Còn gọi em là bạn học Từ nữa sao?”
“Hả? Nếu không thì thế nào?” Cô mãi vẫn chưa nghĩ ra.
Từ Thanh Khê kề sát vào tai cô, hơi nóng phả ra: “Anh Hoan, mẹ gọi em là Khê, anh cứ gọi em Khê Khê là được đó.”
“Phụt…”
Vinh Hoan phun luôn sữa.
Nam chính bị quỷ nhập người thật rồi! Cô dám đảm bảo bằng cái đầu cao quý của mình!
May mắn đây là trong giờ học, bàn trước không có ai, Từ Thanh Khê rất thành thạo lau sạch vết sữa, lại lấy ra một gói khăn giấy nhỏ muốn lau miệng cho Vinh Hoan.
“Không không không, để tôi tự làm!”
Thái độ ân cần chuyển đổi 180 độ như vậy quả thực quá đáng sợ, Vinh Hoan bị dọa đến mất hồn, vừa tan học thì lập tức vội vàng lái xe máy nhỏ của mình, một đường lái xe xẹt tia lửa mang tia chớp trở về.
Cô cần một đám bịch que dưới gầm giường của mình để đè bẹp sự sợ hãi!
“Này! Đại ca ơi, chị chờ một chút!”
Lông Bay và A Chân dùng hai cái chân ngắn cố sức đuổi theo, nhưng vẫn như cũ không đuổi kịp tốc độ tia chớp của đại ca, đành phải ủ rũ đi về phía trước.
Không cẩn thận đụng phải anh dâu tương lai vừa ra khỏi cổng trường.
Bọn họ như là gặp được cứu tinh, sốt ruột vây tới, bảy miệng tám lưỡi tranh nhau lên tiếng.
Đại ý chính là người từng đứng đầu bọn họ, Tống Dã, người đàn ông xưng bá toàn trường đã xuất viện! Y lần lượt gọi điện thoại cho đàn em, mắng chửi bọn họ là một đám “phản đồ” ánh mắt thiển cận, cũng khuyên bọn họ quay đầu là bờ, một lần nữa làm người! Tiểu Dã Ca còn nói, y muốn hẹn đánh nhau với Vinh Hoan, dùng máu tươi nồng đậm nhất rửa sạch sỉ nhục của y!
Lông Bay than thở nói: “Chuyện này sao xử lý bây giờ? Tiểu Dã Ca lần này muốn làm một trò lớn, mời cả mấy tay anh chị bảo kê bên mấy trường trung học khác.
Nghe đâu mỗi người bọn họ đều cao to, có mấy người còn vừa đi ra từ trại cải tạo thiếu niên, vô cùng hung dữ đó.”
A Chân đồng dạng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Từ Thanh Khê híp mắt: “Tống Dã đã từng gặp qua những đại