Edit + Beta: Basic Needs
………
Mặc dù Vinh Hoan đã ợ mấy tiếng cơ mà linh hồn của cô vẫn chưa biến mất trong cốt truyện.
Cô trở thành một con quỷ trong suốt.
Tại sao vậy?
Trong đó cũng có chuyện khác.
Thường thì mấy người xuyên nhanh đều là xuyên hồn, chờ nhiệm vụ kết thúc thì chọn được cách thoát ly khác nhau.
Cũng giống như con người đi du lịch có máy bay trực thăng, tàu, sân bay, tên lửa, xe buýt, tàu điện ngầm và các phương tiện giao thông khác, xuyên nhanh cũng được chia thành các chuyến bay trực tiếp, quá cảnh, tức thời và chậm.
Ông chủ Vinh thiếu chút nợ nhỏ nên đành tiết kiệm chi tiêu, uất ức dùng dạng chuyển chậm, nhờ dịch vụ con lừa nhỏ chuyển đường.
Dựa theo phỏng đoán của cô, phần “trở về lấy đồ mang đi” này bị đẩy lên tới mấy tháng.
Chậc nghèo mà, sao có cách khác, cô còn ước gì có thể bẻ đôi điểm tích lũy ra mà xài đây.
Vì thế Vinh Hoan vừa chờ con lừa rách nát của cô, vừa sờ cằm quan sát dáng chết của mình, thậm chí còn cùng hệ thống đi sâu tìm hiểu một chút về nguyên lý phối hợp thẩm mỹ giữa màu sắc và hình thể con người.
“Thống này, tôi cảm thấy hôm nay mình mặc quần áo không hợp.
Cậu nhìn xem cái màu đỏ kia kìa, hộc máu liền phun thành đỏ thâm thẫm, không làm ra được vòi máu phụt ra làm hãi hùng và rét lạnh người ta.”
Cô nghiêm túc kiểm tra.
Hệ thống giật giật khóe miệng, nó thật phục.
“Thống, lúc này cậu cũng đừng giống như một con chim ngốc, tranh thủ mà chết vì tình đi!” – Người phụ nữ không biết xấu hổ cho hay – “Để cho nam chính biết y có tội ác khủng thế nào, bởi vì nhất thời kích thích khi bái sư, làm đối phương bị thiên phú của y làm cho hãi hùng bèn tẩu hỏa nhập ma, một đời tông sư cứ như vậy ngã xuống! Chờ y đi ra cánh cửa này, các đệ tử phát hiện tông chủ và chú chim mình yêu đã chết, sẽ chất đống tội danh lên người nam chính, sau đó nam chính sẽ bị đuổi giết, giết ngược lại này, bị đuổi giết, lại giết ngược lại nữa này, uầy, cuối cùng thành thần, kết cục tốt đẹp cỡ nào hen!”
Cốt truyện phát triển như vậy thì số phận thế giới cũng được tăng cường theo!
Không cần cảm ơn, tên khoa học của cô là Lôi Phong!
Ờ còn nữa, nam chính nên nhớ cho kỹ thời khắc cô gắng sức làm nhân vật phản diện.
Hệ thống: “Kiếp trước của cô là quỷ là yêu à???”
Không phát hiện nam chính ôm người với khuôn mặt đầy máu, một bộ dáng hối hận đan xen đến mức vô cùng, tản ra khí tức tuyệt vọng dày đặc.
Lỡ mà thúc thêm một chút làm tình yêu với cách mạng của nam chính thăng hoa hơn, chẳng phải là nghĩ quẩn, muốn kéo tay tông chủ để cùng hồn rơi xuống cõi U Minh thì xử lý thế nào?
“Nhanh lên.”
Vinh Hoan dùng chân nhỏ trong suốt chọc vào mông đại bàng đen mà hệ thống biến thành.
Hệ thống chống nạnh bằng lông vũ, mông vểnh lên, chả muốn để ý tới cô.
“Thống, cậu thay đổi rồi, đâu còn yêu tôi nữa…”
Vinh Hoan sợ hãi đến mức nghẹn ngào.
Nó dám dùng mông để nói chuyện với cô cơ đấy!
Thật không thể tưởng tượng nổi luôn?
Phải biết rằng trước khi hệ thống này gặp cô, nó đã phục vụ không ít tiểu thư khuê các hậu cung phi tần, sau khi biến thân đều có dáng vẻ đẹp nhất.
Tệ lắm lỡ mà xấu ẻ như con thằn lằn thì cũng phải kiên trì làm đẹp mỗi ngày, kiên trì bôi kem chống nắng, lúc đi đường thì đưa đuôi khẽ lay động, đúng với cái danh tiếng tao nhã của xã hội thượng lưu.
Cuối cùng thì từ khi nào mà danh tiếng tao nhã đã biến thành người đàn ông chu mông vậy?
Chuyện này chả liên quan gì tới cô mà hả?
Cô luôn thả nuôi đối phương, rất tự do, rất chu đáo.
Vinh Hoan tự hỏi với sự sâu sắc, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.
Đệ tử đứng đầu được cô bồi dưỡng nhiều năm dẫn theo một đám đàn em mặc đồ đen, ào ào xông vào, ba tầng trong ba tầng ngoài vây lấy Trương Nghịch Thủy chật như nêm cối, e là có mọc cánh cũng khó thoát.
Vinh Hoan lập tức gác lại đề tài cao thâm về khả năng phát triển bất thường của hệ thống, rồi nhìn xem nam chính bị đuổi giết, giết ngược lại, đuổi giết, giết ngược lại ra làm sao.
“Tông chủ!”
Đệ tử nhao nhao kêu lên, trên mặt toát ra sự khổ sở thật tâm thật ý.
Lão đại an ủi, ngon, không uổng công nuôi cái bọn chó con này.
“Là ngươi...!Giết tông chủ?” Đại đệ đứng đầu tông nghiến răng nghiến lợi, sát khí toàn thân dường như không kìm hãm được, mài đao xoèn xoẹt chỉ về phía nam chính: “Nói đi, ngươi muốn chết kiểu nào? “
Ngay khi Vinh Hoan cho rằng gân xanh hiện lên của nam chính sẽ bật ra hình thức đánh nhau, kế đó tên nói với ánh mắt đỏ ngầu: “Tông chủ có ân đối đãi ta nặng như núi, còn truyền cả thần công cho ta.
Trước khi lâm chung, ánh mắt người cô đơn, chắc là không yên lòng về Tu La Công lớn thế này.
Khấu sư huynh, Nghịch Thủy tự biết có tội, nguyện lấy tấm thân này để đền, cả đời hầu hạ tông chủ, để Tu La Tông trở thành thánh địa bậc nhất dù là trên trời hay dưới đất.
Đến lúc đó, Nghịch Thủy có thể báo cáo lại với tông chủ.”
Vinh Hoan: “??? “
Cái trò gì vậy? Cả đời hầu hạ?
Anh là một người tốt nhưng bà đây cần éo đâu.
Muốn cảm ơn thì đốt cho tôi mấy tờ giấy là được!
Hệ thống: “!!!”
Lại phải đi theo con đường cũ trước kia sao!
Đừng mà nam chính, lau sạch đôi mắt ghèn của anh đi, đối phương là tên tâm thần cơ mà! Anh đừng có tự tiện mở cái filter nhan sắc gấp 100.000 lần cho tên này!
Hệ thống trong vai đại bàng đen liều mạng nháy mắt với nam chính, ai ngờ đối phương đắm chìm trong tâm tình bi thương không cách nào kiềm chế, hoàn toàn không nhận được sóng não của nó.
Trương Nghịch Thủy một đường phát triển chỉ thấy nào ánh đao nào bóng kiếm, ngươi lừa ta gạt.
Vì một kiện thiên tài địa bảo mà bạn tâm giao còn có thể trở mặt trong nháy mắt; nào giống như Vinh tông chủ, phong thái lỗi lạc, tấm