Edit + Beta: Basic Needs
………
Cái tên họ Vinh đã sớm bỏ chạy trong khoảnh khắc nam chính giơ tay lên.
Chậc, hôm nay trời đẹp nhờ.
Vinh Hoan tự động bô bô nói rồi che luôn cả hệ thống, bình tĩnh thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hệ thống một bên mắng chửi con mụ hèn hạ vô sỉ, một bên lại không chống cự được.
Sau đó, hệ thống được nam chính tỉ mỉ nuôi dưỡng.
Mỗi ngày, người này đều dùng một loại ánh mắt đặc biệt mê luyến lại đặc biệt tiếc nuối nhìn nó, nhìn đến nỗi làm nó sợ vỡ mật, thần hồn muốn vỡ vụn.
Trứng của tôi aaaa!
Hệ thống hoảng sợ không thôi, nam chính không đi mở rộng ba ngàn hậu cung đi, đừng nói là muốn cùng một con chim đẹp trai bồi dưỡng tình cảm yêu đương kinh hồn nhân thú thiên kinh địa quỷ à?
Không! Cho nó miễn đi!
Trương Nghịch Thủy đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, chuyển tình cảm khó có thể thổ lộ đến trên người một con chim.
Bởi vì thiên phú xịn bá chấy, y nhanh chóng trở thành đệ nhất ma đầu sau Vinh Hoan, làm việc càng vô lý không bị trói buộc.
Một ngày nọ, Trương Nghịch Thủy tìm được một thi thể nữ có vài phần tương tự Vinh Hoan.
Y nắm hệ thống một cách dịu dàng ở lòng bàn tay, khóe miệng đỏ thẫm ẩn chứa ý cười ôn hòa: “Đừng sợ, chỉ trong chốc lát là linh hồn của mi sẽ trùng sinh trên cơ thể mới này.
Đến khi đó mi sẽ là cô nương ta thích nhất.
Ta đặt cho mi một cái tên gọi là Vinh Hoán, sau khi tỉnh lại thì trở thành đạo lữ của ta, được không?”
Cái chuyện “vui mừng” này không vui rồi.
Hệ thống bị sốc đến nỗi nó không thể thở được.
Sau đó quyết đoán lựa chọn tự nổ, nó chết vô cùng thảm thiết, máu tươi đầm đìa, nhìn không ra một chỗ hoàn hảo.
Trương Nghịch Thủy nổi bão trong lòng, liên tục hộc máu.
Hệ thống biểu thị mình rất hả giận, quác quác, này thì ngấp nghé ông đại bàng này.
“Tinh! Thật đáng tiếc, Chủ Thần không gian phát hiện giá trị nam chính hắc hóa tăng lên 100, trừ đi 50% điểm tích lũy...”
Tiếng máy móc vang lên khi hai linh hồn một người một chim đang thở đều đều.
Hệ thống đang thấy may vì mình thoát được bàn tay ma quỷ, chợt một đôi mắt sâu thẳm chớp tắt lập lòe như video đã liếc tới.
“Thống, cậu tự mình biết mình đi, điểm tích lũy của chúng ta sắp bị trừ hết rồi, trong lòng cậu biết rõ đêm nay sẽ ăn cái gì mà “gặp hồ nước nó bì bà bì bõm” đúng không?”
Hệ thống: “...”
Ăn lông ở lỗ, đúng là kẻ cục súc.
May mắn thay, con lừa nhỏ đã cứu nó trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
“Lộc cộc lộc cộc...”
Trong hư không xuất hiện vòng xoáy, một con lừa nhỏ trắng như tuyết chạy về phía Vinh Hoan bằng bộ móng của nó.
Vinh Hoan nhất thời nước mắt lưng tròng.
“Mao Mao của tôi, em gầy đi rồi.” Cô yêu thích và vuốt ve lông tơ của con lừa nhỏ.
Tình cảm cách mạng của Vinh Hoan với con lừa này có thể nói là sâu nặng, cơ bản mỗi lần làm nhiệm vụ đều do nó chở người về.
Mao Mao rất cô đơn, nó là một trong số rất nhiều con lừa tao nhã, bình thường đâu được gọi tới, dù sao người có điểm tích lũy thì muốn chọn gói ngựa thần có cánh vừa nhanh vừa phong cách, Mao Mao ở trong trạm dịch chuyển chán muốn điên.
“Ộ ộ ộ!” Mao Mao dùng sức la hét, trong đôi mắt sáng ngời đã mờ đi như sương.
Trông thấy một người một thú này muốn diễn vở kịch lâm li hàng năm, cánh hệ thống run rẩy bẩy, không chịu được mà vỗ lên bả vai của lão đại họ Vinh.
“Đi, về thôi.”
Vinh Hoan khoan khoái dắt con lừa nhỏ.
Con lừa nhỏ có từ trường đặc biệt trên người, cũng giống với “người dẫn đường”, đưa người làm nhiệm vụ ra khỏi thế giới theo cốt truyện.
Mao Mao vừa đi, cảnh tượng bốn phía trong nháy mắt nhanh chóng lưu động, cổ đại có, hiện đại có, đây chính là “thời không song song “ mà mấy cô đã xuyên qua.
“Ấy, chờ một chút, nơi này có người làm nhiệm vụ làm việc bán thời gian ó!”
Vinh Hoan tinh mắt phát hiện một lá cờ đỏ.
Nhiệm vụ được thông báo ngoại trừ ở địa điểm cố định, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện luôn ở chỗ thời không.
Chuyện này được dùng một lá cờ đỏ để cho người làm nhiệm vụ đi ngang qua phát hiện, điểm tích lũy so với bình thường còn phong phú hơn, tương đương với “nhặt thêm cái tốt”.
Những tình huống như vậy thường tồn tại trong thế giới cốt truyện thiếu nhân lực.
Hệ thống liếc mắt một cái, trong nháy mắt hết hy vọng: “Đi thôi, người ta muốn tìm nữ chính vừa đẹp vừa dễ thương vừa khéo hiểu lòng người.
Còn một nữ ma đầu giết người như ngóe như cô tới góp vui làm gì?”
Vinh Hoan không phục phản bác: “Đó là do cuộc sống áp bức! Thống, cậu tin vào bà chủ của cậu đi, tôi biết vừa đẹp vừa dễ thương vừa hiểu lòng người.
Mao Mao, em có nghĩ thế không?” Mao Mao cùng trận doanh liều mạng gật đầu, dù rằng bằng dung lượng não có hạn của nó thì chả hiểu vừa đẹp vừa dễ thương vừa hiểu lòng người là cái chi, hì hì, ăn được không?
Hệ thống cuối cùng miễn cưỡng bị Vinh Hoan trói ngô cái cánh rồi trượt đi đến hiện trường phỏng vấn.
Người chấm điểm hoảng sợ, vội vàng nói: “Tôi không ăn gà, cảm ơn cô!” Anh ấy nhìn tư thế kia còn tưởng rằng Vinh Hoan muốn xắn tay áo dựng một cái nồi lớn, hầm canh hệ thống sau đó hối lộ người chấm điểm.
Dạng người chấm điểm anh tuấn kiệt xuất phong lưu phóng khoáng như anh ta có thể cho phép loại thảm án nhân gian này phát sinh sao?
Tất nhiên là...!có thể.
Cơ mà anh vừa mới ăn no, tương đối hợp ra vẻ trang nghiêm nghiêm khắc.
Hệ thống u oán lên tiếng: “Nếu không mù thì nhìn ra được tôi là một con chim phong lưu đẹp trai bá cháy bọ chét, cám ơn.”
Con mắt dung tục của người chấm điểm và con mắt ti hí của hệ thống nhìn nhau một hồi.
Vinh Hoan cũng không thúc giục trong lúc bọn nhìn nhau với tình cảm nồng nàn vượt qua ranh giới chủng tộc, cô chậm rãi