Edit + Beta: Basic Needs
………
“Có thể cứu, chúng ta phải tin vào sức mạnh bí ẩn của ngành khoa học lớn.”
Vinh Hoan ôm lấy lương tâm còn lại không mấy, nghiêm túc an ủi nhóm đàn em.
“Ôi chị!”
Các đàn em mang vẻ mặt cảm động, người tốt trời quơi.
Một đám côn đồ bọn họ làm người bên ngoài e sợ tránh không kịp, chỉ có cô hiệp sĩ này vươn tay giúp đỡ thân mật!
Chờ đã, sao vị này trông quen như vậy? Vừa rồi lúc bọn họ ôm đại ca cùng nhau đi đến thùng rác, hình như chính là người này tiện tay ném rác bừa bãi, vừa đảo mắt thì đại ca trúng chiêu.
Nhưng bây giờ nhiệt tình an ủi như vậy, hình như không giống chị í ném.
Chị í có chị em song sinh à?
Mấy em trai rơi vào sự hoài nghi và bối rối sâu sắc.
Mà Vinh Hoan nhìn đôi mắt to mờ mịt bất lực như bị hun khói của mấy đàn em, nội tâm cô mãnh liệt lên án Tiểu Học Ca: “Chúng ta phải xứng là người học theo Lôi Phong, sao có thể hù dọa đám cu này được?”
Tiểu Học Ca ho khan một tiếng: “Cũng tại hiện trường quá khẩn trương nên tôi làm sinh động bầu không khí chứ bộ.”
Vinh Hoan không để ý tới chuyện chẳng giúp ích được gì của Tiểu Học Ca, bảo vệ sĩ xin cho cô nghỉ rồi đưa người đến bệnh viện.
Các đàn em nhìn đại ca bị thương, người đáng tin cậy đã không còn, làm bọn họ hoảng loạn không thôi.
Vinh Hoan thấy thế bèn sử dụng kỹ xảo tẩy não lúc trước làm tông chủ lừa đệ tử trong môn, thuần thục trấn an một đám cu đầu củ cải đỏ*, để cho bọn họ ở bên cạnh Tiểu Dã Ca.
Toàn bộ quá trình khác từ giao tiền, sắp xếp đến thực hiện các loại công tác đều do cô phụ trách.
*Đầu củ cải đỏ: Dựa trên người thật việc thật, ám chỉ những người trung thành với nhà nước khi còn rất nhỏ.
Bộ dáng chuyên chú nghiêm túc kia là dạng trầm ổn đáng tin cậy đẹp trai bá đạo cỡ nào đây!
“Các bạn yên tâm, tôi làm người thế này, tôi phụ trách.”
“Tiền không phải là vấn đề, chữa khỏi là quan trọng nhất.”
“Các cậu ở lại cũng đói bụng ha, đến đây, ăn chút gì đó đi, đều có thịt, ăn bao no.”
Một đàn em ngồi xổm ở hành lang ăn uống mà ứa nước mắt ra.
Người cùng giới vội vàng hỏi làm sao vậy.
Đội ngũ đàn em luôn phụ trách nhiệm vụ chạy việc vặt thút tha thút thít, mũi đỏ ơi là đỏ: “Tôi… đây là lần đầu tiên tôi ăn được hộp cơm nóng người khác mua cho, có giá đỗ huyết vịt, có cả hoa quả sau bữa ăn, chị Tưởng thật tốt.”
Giống như thời bọn họ làm đàn em đi theo đại ca ở giang hồ, ba mẹ cho một chút tiền tiêu vặt là mang đi mua đạo cụ cho ngầu, thường xuyên ba bữa không đủ no.
Thanh niên nhiệt huyết chết do mặt mũi, thật sự là dựa vào ý chí anh em để mà nhịn đói.
Người khác nhìn tướng tá xấu xí độc ác của bọn họ thì nghĩ thật ra là tự mình làm mình đói thì đúng hơn.
Mấy anh em là đám đàn ông cẩu thả, ngày thường cũng không thèm để ý cái này, ai sẽ lo việc đám côn đồ bọn họ ăn không no mặc không ấm đấy?
Bạn cùng nghề nghe vậy cũng trầm mặc.
Đàn em lau nước mắt, sắc mặt đột nhiên kiên định: “A Chân, tao cũng không sợ mày nói Lông Bay tao không có lương tâm.
Không biết phải tu bao nhiêu kiếp mới có thể làm đàn em của chị đại như chị Tưởng, tao quyết định muốn đi theo chị ấy.”
“Lông Bay, mày suy nghĩ cho kỹ, đại ca không phải dễ chọc.”
“Ý của tao đã quyết, mày không cần khuyên nữa.”
A Chân hít sâu một hơi: “Mày không sợ tao lén nói lại cho đại ca nghe à?”
Lông Bay không lên tiếng.
A Chân đột nhiên nở nụ cười, hung hăng đấm nhẹ ngực người anh em một cái: “Yên tâm, chúng ta cùng mặc một chung cái quần mà lớn lên, sao mà sao không có lương tâm thế chứ? Nói cho cùng không cần sinh cùng ngày cùng tháng nhưng nguyện chết cùng ngày cùng năm! Chúng ta không chỉ phải là bạn tốt suốt đời mà còn cùng làm người chạy việc của một đại ca nào đó nữa!”
“Chân Chân!”
“Lông Lông!”
Hai thiếu niên bất lương cảm động ôm nhau.
Chị đại vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy tình huống hài hòa này bèn yên lặng không quấy rầy, đi trao đổi với bác sĩ.
Ông bác sĩ già vẫn đang đắm chìm trong tài nghệ phóng đồ chính xác, ông không điều khiển được mình, kích động lôi kéo Vinh Hoan.
“Tôi cá người này chính là một cao thủ lánh đời.
Nhìn lực lượng này, góc độ này, vừa không lấy tính mạng người khác lại có thể kích thích cảm giác đau đớn lớn nhất, quả thực xảo quyệt đến hoàn mỹ!”
Vinh Hoan ho một tiếng.
“Bác sĩ này, khi nào y mới tốt lên được?”
Ông bác sĩ khoát tay áo: “Không có việc gì, vừa nhìn bệnh nhân kia đã biết là người tập võ, da dày thịt béo, nằm mười năm tám năm là đảm bảo khỏe như vâm, vui vẻ nhảy nhót.”
“Ôi, y không quan trọng, quan trọng là cô xem đi, lực lượng này, góc độ này, cao thủ này vừa nhìn đã biết là người giỏi bắn súng, nói không chừng là người thừa kế phe dùng ám khí.
Cô nói coi tôi một đống tuổi thế này, nếu như bái sư học nghệ thì cao thủ còn nhận không?”
Cao thủ giỏi bắn súng: “...”
Bác sĩ, ông đọc tiểu thuyết võ hiệp quá nhiều rồi.
Chờ Vinh Hoan xử lý xong chuyện bên này thì đã sắp chạng vạng.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn một đám củ cải đỏ xếp hàng đứng sau mông cô.
Tật xấu quan tâm người khác của bà tông chủ lại tái phát, vì thế móc tiền lẻ từ trong ví ra, nhờ vệ sĩ đi mua xúc xích nướng, cô phát cho từng người rồi dặn dò: “Trời sắp tối rồi, đừng đi chỗ này chỗ kia bên ngoài, chậc, cầm đi.
Bắt xe buýt mà về, đói thì lại mua gì đó ăn.”
Bọn đàn em nắm chặt năm đồng nóng hổi.
Nước mắt nội tâm rơi như mưa.
Bọn họ làm nhiều năm như vậy, rốt cục quang minh chính đại nhận được một khoản tiền lớn!
Không sai, trước mắt tuyệt đối là tiền long lanh tỏa sáng!
Vinh Hoan không biết chuyển động tâm lý của đám đàn em này, cô ngâm nga giai điệu nhỏ, ngồi xe sang, trở về nơi ở của mình.
Cổng và sân của Tưởng gia có thể nói là xa hoa, Vinh Hoan từ khi vào cửa lớn, cô không biết mình nhìn thấy đài phun nước thứ mấy cùng với hòn giả sơn, chúng bày vòng quanh làm chính cô cũng choáng váng, sức làm ăn kinh khủng của nhà có thể được mô tả một cách rõ ràng và sống động.
Tưởng gia tự mang theo ánh sáng