Trời mưa dần tạnh đi, Phương Hạo cũng không có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu, anh mau chóng rời đi trong sự lưu luyến, không ngừng quay đầu nhìn về phía 'cậu'.
Ánh mắt Kỳ Nhiên xao động nhìn theo bóng lưng chậm chạp không chịu đi của Phương Hạo, trong lòng tựa như bị sóng lớn của biển đánh vào, rộn ràng mà đau rát.
Cậu nhớ về quá khứ, cái cuộc sống tràn đầy ước mơ hoài bão của một thiếu niên năng động luôn muốn trải nghiệm những điều mới mẻ. Mọi thứ chợt tan vỡ vào cái ngày Đỗ Mạnh xuất hiện, sự xuất hiện của hắn làm mục đích ban đầu mà cậu vạch ra trở nên lệch lạc đi, và cũng là sự bắt đầu của những điều sai lầm mà hai người đã vô tình dựng lên.
"Sinh nhật vui vẻ..." Bên tai cậu chợt vang lên giọng nói trầm khàn nhẹ hẫng, Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn hắn tựa như pho tượng đang bất động nảy giờ, trong đầu cậu cũng nghĩ rằng là bản thân đã nghe lầm, nhưng...
"Hôm nay là sinh thần của em, nhưng anh không thể mang em đi ngắm hoàng hôn được, để lần sau... Anh nhất định... Đưa em đi." Đỗ Mạnh vẫn đứng trước cánh cửa sổ mở rộng, trời đã bắt đầu tan đi những khối đen u ám, tia nắng cũng vì thế mà ló dạng, điểm tô khung cảnh bi thương trở nên sinh động, ấm áp.
Anh nhớ sao?
Kỳ Nhiên rủ mi thật dày xuống, gợn sóng vô hình trong tim liên tiếp đập vào làm cậu thêm bồn chồn khó giải thích.
Lúc đó, cậu từng rất thích hoàng hôn. Vì cái nắng dịu nhẹ sậm đỏ làm cậu cảm thấy tựa như mình được gần mặt trời hơn, cảm giác như mình đã đứng trên đỉnh của cái thế giới này.
Tuy đơn giản nhưng rất ý nghĩa.
"Lúc đó, anh có từng thích em không?" Kỳ Nhiên vô thức hỏi nhỏ, cậu biết hắn sẽ không nghe thấy nên mới có can đảm mà hỏi như thế.
Đỗ Mạnh quay đầu nhìn về phía thân ảnh đơn bạc của 'cậu', trong đầu vô thức nghĩ về quá khứ.
Hắn chậm bước đến bên giường, chậu hoa lưu ly lam nhạt trên bàn vẫn còn tươi tốt, hắn bất chợt mỉm cười.
"Thật ra, anh cũng không biết vì sao lúc đó anh lại không nhận ra tình cảm trong lòng mình nữa. Có lẽ là chấp niệm của anh về Kỳ Long quá sâu, nên mới che đi cái tình cảm mỏng manh khó nhận ra." Đỗ Mạnh buông bỏ nét mặt nghiêm nghị thường ngày hắn, hắn bộc lộ sự buồn bã bi thương được hắn mạnh mẽ che đi.
Bộc lộ toàn bộ.
Kỳ Nhiên đứng cạnh phía thành giường đối diện, thấy rõ toàn bộ nét tang thương trên mặt hắn, nét mặt phức tạp.
"Nếu lúc đó anh chịu tìm hiểu rõ về em, chịu kiên nhẫn bên cạnh em thì có lẽ anh sẽ không phải hối hận như bây giờ." Đỗ Mạnh chạm tay lên đôi má lạnh lẽo của 'cậu', tựa như đang vuốt ve trân bảo "Tiểu Nhiên, em trừng phạt đáng lắm, anh thật sự nên chịu dằn vặt như vậy!"
Kỳ Nhiên nhìn đôi bàn tay mạnh mẽ của hắn, tay cậu vô thức đặt lên bàn tay ấy, tựa như ngày trước, cầu mà không được...
Đỗ Mạnh chợt mở to mắt, cậu giật mình rụt tay lại. Không lẽ hắn cảm nhận được sao?
Kỳ Nhiên tò mò trông chờ, nhưng đáng tiếc hắn không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của 'cậu'.
Trong lúc cậu thấy vô vị mà quay mình đi đến chiếc sô pha đặt ở giữa phòng, nơi có một mẫu bánh kem nhỏ đang đợi hắn đến ăn, thì Đỗ Mạnh đột nhiên cong khóe môi.
Cậu không nhìn thấy.
Ngày hôm đó Đỗ Mạnh ngủ lại bệnh viện, nằm bên cạnh 'cậu', Kỳ Nhiên cũng không ý kiến vì cậu có ý kiến thì cũng chẳng ai nghe. Chiếc giường nhỏ đủ hai người nằm nhưng cũng đủ chặt chọi so với người cường tráng như hắn.
Hắn ôm trọn 'cậu' vào lòng, để đầu 'cậu' gác lên cánh tay hắn, an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Kỳ Nhiên ngồi ở góc phòng nhìn chăm chú hắn, cứ như đề phòng hắn có làm gì manh động không, dù sao lúc cậu còn ý thức thì cậu và hắn cũng đã làm những gì nên làm luôn rồi, nên cậu sợ hắn chợt bùng phát thú tính mà...
"Nghĩ gì không biết nữa!" Kỳ Nhiên than nhẹ một câu, cậu ngoan ngoãn thiếp đi nơi góc phòng.
Sau khi cậu ngủ, Đỗ Mạnh chợt thức dậy nhẹ nhàng đi đến nơi góc phòng chỗ cậu đã thiếp đi, nhìn chằm chằm vào khoảng trống không có gì cả, hắn nhìn về phía người thiếu niên đang an ổn nằm trên giường, nói.
"Anh cứ có cảm giác là em đang theo dõi anh." Đỗ Mạnh nói xong câu đó chợt thấy buồn cười.
Có lẽ là do dạo này tâm tình hắn không tốt nên mới có cảm giác vô hình như vậy.
Sau đó gạt bỏ tất cả vướng bận, một lần nữa trở về giường ngủ cùng 'cậu' đến sáng mai.
Nửa đêm, không gian yên tĩnh hiu hắt tối đen, Kỳ Nhiên đang an ổn ngủ say chợt thấy toàn thân đau đớn, cậu từ kinh hoảng thức dậy, đôi mắt mờ mịt rất nhanh bị sự bàng hoàng thay thế. Linh hồn như bị cái gì đó kéo đi, đau đớn tựa như bị xé rách.
"Ưm" Kỳ Nhiên không kiềm được rên rĩ, đau đớn của linh hồn khác xa với đau đớn trên cơ thể lúc sinh tiền. Nó nóng ran như bị thiêu đốt, nó lại đau đớn như bị