Sau khi trời sáng, Đỗ Mạnh cũng trở về nhà thay đồ rồi đi làm như mọi khi. Hôm nay, hắn phá lệ vui vẻ dễ chịu vì tin tức tốt lành mà vị bác sĩ kia mang đến.
Nhân viên khó hiểu nhìn vị giám đốc thường ngày nghiêm khắc khó ở của bọn họ nay lại có mùa xuân trên mặt, nét cười cứ luôn ẩn hiện trên gương mặt anh tuấn làm không biết bao nhiêu nữ nhân đỏ mặt.
"Anh cũng được rất nhiều người để ý a!" Một cô gái nhỏ nhắn dễ thương từ cửa công ty chạy đến bên cạnh hắn, tuy lời nói tựa như vui đùa nhưng ánh mắt lại lạnh lùng liếc xéo mấy nữ nhân viên đang lén lút nhìn chằm chằm vào Đỗ Mạnh.
"Sao hôm nay em lại có tâm tình đến công ty vậy?" Đỗ Mạnh cũng không để ý tới lời nói của cô mà chỉ trầm giọng hỏi lại.
Cô gái này là em gái của Đỗ Mạnh, Đỗ Ngữ Điềm. Cô bằng tuổi với Kỳ Nhiên và cũng đã từng học chung với cậu một năm học, cậu và cô cũng được xem là quen biết nhau, ấn tượng của cô cũng rất tốt về cậu.
Khi biết người mà anh trai mình yêu và cũng từng gây thương tổn là Kỳ Nhiên thì cô đã rất bàng hoàng không thể chấp nhận ngay được. Nhưng khi được anh dẫn đến gặp cậu đang hôn mê trong bệnh viện, nhìn dung nhan tựa như ngày trước nhưng lại mất đi cái nét tăng động tràn ngập niềm vui luôn hiển hiện. Cô lại cảm thấy rằng, Đỗ Mạnh nợ Kỳ Nhiên!
Có lẽ cô là người không quá khắc khe trong tình yêu đồng giới, ngược lại là có chút thiên vị nó, cô cảm thấy tình yêu không nhắc thiết phải là khác giới mới có thể hạnh phúc, trái tim không duyệt người đó là nam hay nữ mà là cảm nhận tấm chân tình mà người đó cho đi.
Chỉ cần tâm đã duyệt thì nam nữ có làm sao? Chỉ cần đã quyết tâm yêu người đó thì còn màng chi đến cái nhìn của thiên hạ?
Tất cả chung quy là nghị lực có bền để đi đến hạnh phúc hay không.
"Em đến để ngăn hồ ly tinh câu dẫn nam nhân." Đỗ Ngữ Điềm cũng không để ý đến lời nói không hợp thân phận của mình, có gì nói đó.
Mấy nữ nhân viên không muốn mình liên quan đến 'hồ ly tinh' trong lời nói của cô nên nhanh chóng đi về phòng làm việc.
"Trong mắt em, anh dễ bị câu dẫn vậy sao?" Đỗ Mạnh tâm tình tốt nên cũng hùa theo cô dằn mặt mấy nữ nhân viên. Mặt Đỗ Ngữ Điềm hòa hoãn một chút, nhưng giọng nói vẫn sắc nhọn như dao.
"Anh biết vậy là tốt!" Cô nâng đôi mắt xinh đẹp nhìn nữ trợ lý đã theo Đỗ Mạnh trong thời gian dài đang rủ mi tựa như không nghe thấy bọn họ nói gì, Đỗ Ngữ Điềm bồi thêm một câu "Trong mắt em, Kỳ Nhiên là anh dâu duy nhất, không ai thay thế!"
Nữ thư ký nắm chặt tài liệu trong tay, mặt khẽ nghiêng ra ngoài tựa như không để ý.
Trên dưới công ty, ai cũng đã biết, Đỗ Mạnh là bạn trai của một thiếu niên đang lâm vào hôn mê sâu, Kỳ Nhiên.
"Từ lúc nào em đã xem tiểu Nhiên là anh dâu rồi?" Đỗ Mạnh ánh nắt lóe sáng tia vui vẻ, môi cũng nhẹ cong lên, không khó để nhận ra hắn đang rất cao hứng.
"Vậy từ lúc nào anh đã cho phép em gọi bậy bạ từ 'anh dâu' như thế?" Đỗ Ngữ Điềm nhướng mi, vẻ mặt sắc lạnh lúc nãy nháy mắt tan biến.
"Xem như em lanh lợi!" Đỗ Mạnh âm thầm chịu thua cô gái miệng lưỡi linh hoạt như Đỗ Ngữ Điềm, hắn cũng rất hài lòng với cái miệng lanh lợi đó a.
Từ lâu, Đỗ Ngữ Điềm đã nhận ra nữ thư ký Tưởng Dung bên người Đỗ Mạnh đang yêu thầm hắn, Tưởng Dung còn nhiều lần cố tình thân cận Đỗ Mạnh