Từ gia.
“Sao lại phát lại nội dung kỳ trước?” Ông cụ Từ ngồi trên sofa dáng vẻ mong chờ, kết quả rất không dễ gì đợi tới tám giờ rưỡi,
nhưng nội dung lại là của tập trước.
"Đã sắp qua năm rồi, nhân
viên Đài truyền hình, cũng muốn nghỉ ngơi thả lỏng." Cậu Từ nghe ông cụ
oán giận, mới chậm rãi nói: "Cho nên mấy ngày nay ba nên xem những
chương trình khác đi."
"Thói quen mỗi lúc trời tối sẽ xem chương
trình này, hiện tại đột nhiên không có gì để xem, thực không quen." Ông
cụ Từ chống gậy đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tuyết rơi rồi sao?"
"Vài ngày gần đây tuyết vẫn không ngừng rơi." Cậu Từ đỡ ông cụ Từ lên lầu,
"Ba, ba thấy chúng ta mời Tiểu Nhan đến nhà ăn bữa cơm được không? Con
thấy với tình cảm của bánh trôi nhỏ và Tiểu Nhan lúc này, chuyện tốt chỉ sợ cũng không còn xa rồi."
"Nếu chị con có thể bớt lo một chút,
cũng không cần chúng ta phải tới quan tâm những chuyện này." Ông cụ Từ
thở dài, thập phần bất đắc dĩ, "May mắn Tiểu Khê là cô gái rộng lượng,
nếu không thì với thái độ đối đãi người ngoài này của chị con, sớm đã
làm người ta chạy mất."
Cậu Từ bất đắc dĩ cười, ông nào quản được chị ông?
Gần đây rảnh rỗi nên đăng ký một tài khoản weibo, ông mới biết được thì ra
tình cảm của bánh trôi nhỏ và Tiểu Nhan lại có nhiều người chú ý như
vậy. Hiện tại nghe ba oán giận chị ông, ngoại trừ cười trừ bên ngoài,
thật sự không thể nói gì được.
Sau khi nói mấy câu oán giận, ông
cụ Từ dừng bước lại: "Tiểu Khê có được nghỉ đông không, hay phải đi tham gia chương trình cuối năm?" Theo ý ông, bây giờ Nhan Khê cũng đã có vị
trí tốt rồi, không dẫn chương trình cuối năm, thật sự là quá đáng tiếc,
là một tổn thất lớn của đài thủ đô.
Bây giờ ông cụ nói chuyện là
nghĩ đến đâu nói đến đó, một phút trước còn đang nói chị ông, quay đầu
lại nhắc tới chương trình cuối năm. Cậu Từ sửng sốt một phen mới phản
ứng kịp, "Ba, Tiểu Nhan còn trẻ, cơ hội như vậy sau này còn có rất
nhiều, năm nay chỉ sợ không có cơ hội dẫn được."
"Người khác dẫn
ta không thích xem." Từ lão gia tử rất nhanh lại vui vẻ trở lại, "Nhưng
vậy cũng được, như vậy con bé sẽ có thời gian tới nhà chúng ta ăn cơm
rồi. Hai tám tháng chạp là ngày tốt, con gọi cho bánh trôi nhỏ, để nó
dẫn theo Tiểu Khê qua ăn cơm, thuận tiện kêu bánh trôi lớn qua luôn."
"Chị và anh rể bên đó..."
"Không gọi." Ông cụ Từ lắc đầu, "Nếu hai đứa nó ở đây, chúng ta cũng đừng nghĩ ăn bữa cơm vui vẻ."
Cậu Từ cười khổ, không nhắc lại chuyện này nữa.
"Thôi, bánh trôi nhỏ ở phương diện tình cảm, cũng không có kinh nghiệm, vẫn là ta tự mời Tiểu Khê thì tốt hơn." Ông cụ Từ sờ sờ di động trong túi áo,
"Ta có số con bé."
Hai ngày này lượng công việc của Nhan Khê ít
hơn so với bình thường, cho nên nắm chặt thời gian chuẩn bị vẽ sáng tác, từ sau khi cô thừa nhận mình là người người dẫn chương trình Nhan Khê,
biên tập thúc giục bản thảo như đang trong trạng thái nửa muốn điên rồi.
Cô thấy ảnh trong chứng minh thư rất giống người thật bên ngoài, cũng
không biết biên tập làm sao có thể không nhận ra, đại khái lúc trước ký
hợp đồng, đối phương từ đầu đã không để thông tin lý lịch của cô ở trong lòng, chỉ biết mỗi ngày thúc giục cô giao bản thảo.
Đang chỉnh
sửa bản thảo, thấy Minh Minh ở bên kia kích động gọi cô là ba, nhan Khê
mặt không chút thay đổi gửi lại: Em lại có một đứa con gái lớn như vậy.
Minh Minh: Không sao, em có thể xem chị là con gái nuôi.
Là cái gì làm cho một người biên tập trở nên điên rồ như vậy, khí tiết rơi xuống tận đâu rồi?
Tiếng tin nhắn vang lên, nhan Khê cúi đầu nhìn điện thoại.
Ông ngoại Từ: 【 sticker gõ cửa 】.
Phong cách sticker của bảy tám năm trước, làm Nhan Khê nhớ tới phần mềm trò
chuyện lưu hành thời gian đó. Nhưng một ông cụ gần chín mươi tuổi, khi
nhắn tin cũng biết dùng sticker, coi như là cũng theo kịp thời đại rồi.
Ông ngoại Từ: "Tiểu Khê, ngày hai tám trong nhà mở tiệc, ta cho dì giúp
việc làm rất nhiều đồ ăn ngon, con và bánh trôi nhỏ qua tham dự."
Nghe giọng nói đầy khỏe mạnh này của ông cụ Từ, Nhan Khê nở nụ cười. Đối
phương lớn tuổi, gõ chữ nhìn bàn phiếm rất bất tiện, cho nên khi hai
người nói chuyện phiếm bình thường, ngoại trừ sticker còn gửi ghi âm
giọng nói, trao đổi qua lại vẫn rất thú vị.
Đồng ý lời mời của
ông cụ Từ, Nhan Khê nhớ tới chuyện hôm nay cảnh sát tới hỏi cô về quan
hệ với Tống Từ và Tống Triều, suy nghĩ thật lâu, vẫn là nói chuyện này
cho Tống Hải.
"Con gái ngốc, con tin bọn họ chỉ tới hỏi chuyện về Tống Từ và Tống Triều?" Tống Hải nghe xong mọi chuyện, cắn răng mắng
một câu, "Mấy thằng ranh con Tống gia này đều là bọn lưu manh hư hỏng,
Tống Triều giống như dạng chó hình người, vậy mà lại cố ý dùng cách tỏ
tình không thể chịu nổi kia với con. Con nên sớm nói cho ba biết, ba sẽ
thu thập nó một trận."
"Là lo lắng ba nhịn không được đi tìm hắn
gây phiền, con mới không nói cho ba." Nhan Khê ôm đầu gối ngồi trên
sofa, "Con cảm thấy mình thật xui xẻo, rõ ràng không có chút quan hệ nào với mấy người họ Tống này, cũng phải chịu liên lụy."
"Người sống trên đời này, sao có thể xuôi chèo mắt mái được." Tống Hải thấy con gái mất hứng, cũng không có tâm tình mắng Tống Triều, quay đầu bắt đầu an
ủi cảm xúc con gái, "Chỉ có trải qua càng nhiều, mới có thể làm mình
mạnh mẽ hơn, chúng ta không sợ."
Nhan Khê bị dáng vẻ khẩn trương
của Tống Hải chọc cười, cô hạ mắt nói: "Ý của ba là nói, cảnh sát tới
tìm con, là hoài nghi máy nghe trộm trên xe Tống Từ là do con đặt, hoặc
là nghi ngờ con gây hại cho Tống Từ?"
"Nếu chuyện xảy ra sau khi
con và Tống Từ phát sinh mâu thuẫn không lâu, cảnh sát khẳng định sẽ
điều tra con." Tống Hải lo con gái sợ hãi, lại bổ sung thêm, "Nhưng con
yên tâm đi, loại chuyện này đều phải xem có động cơ và điều kiện gây án
hay không, những cảnh sát điều tả vụ này đều có kinh nghiệm, nói mấy câu cũng có thể nhìn ra là con vô tội, cho nên bọn họ mới hời hợt hỏi vài
câu, thì đi ngay."
"Ba đã sớm biết mấy chuyện tranh đấu hư hỏng
này của nhà giàu rồi." Tống Hải nhíu mày, "Tình cảm hai anh em Nguyên
gia có tốt không?"
"Rất tốt ạ." Nhan Khê sợ Tống Hải không tin,
"Anh hai lớn hơn Nguyên Tiểu Nhị bảy tuổi, thái độ của anh ấy đối với
Nguyên Tiểu Nhị, một nữa trong đó giống như là với con trai."
"Ít anh chị em chính là tốt ở điểm này." Tống Hải nhẹ nhàng thở ra, ông
cũng không muốn gả con gái đến gia đình chướng khí mù mịt, có nhiều tiền quá cũng sống không tốt gì.
Hai ba con trò chuyện một hồi, đề
tài chuyển tới bát quái của nhà giàu, nếu không phải thời gian đã muộn,
Nhan Khê còn muốn nghe tiếp một hồi. Cô nhìn đồng hồ treo tường, có chút không muốn, “Tối ngày mai trong đài mở tiệc thường niên, buổi tối con
sẽ về trễ, ba đừng chờ con, nhớ ngủ sớm đó."
"Có phải trong tiệc thường niên phải dẫn bạn trai đến phải không?"
"Buổi tối có khiêu vũ, cho nên tất cả mọi người sẽ dẫn bạn nhảy theo."
"Ba biết rồi." vẻ mặt Tống Hải "Ba đã sớm biết rồi", "Đi đi, mấy người trẻ
các con đi chơi đi, tuy năm nay ba con đã
qua năm mươi tuổi, nhưng vẫn
còn rất trẻ."
Nhan Khê bưng mặt cười, không có phản bác.
Trong lòng Tống Hải chua xót, con gái do chính mình nuôi lớn, xinh đẹp, trắng trẻo, sắp bị heo mang đi, ông còn phải vui cười chấp nhận, làm ba quả
là không dễ dàng mà.
"Ba, ba đừng nghĩ nhiều, trong lòng con ba vẫn quan trọng nhất."
"Năm đó trước khi mẹ con gả cho ba, cũng nói như vậy với ông ngoại con." vẻ
mặt Tống Hải đau khổ nói, "Sau này lúc mẹ con sinh con, đau đớn hơn nửa
ngày, ông ngoại con thiếu chút nữa mắng chết ba."
Nghe ba nhắc đến những việc trước kia, Nhan Khê nhịn không được bật cười: "Người làm ba đều đau lòng cho con gái mình."
"Phải, làm ba sao có thể không đau lòng cho con gái mình." Tống Hải muốn đưa
tay xoa đầu Nhan Khê, nhưng thấy con gái đã lớn, ông biết hành động này
đã không còn thích hợp nữa rồi.
Năm đó chỉ là đứa bé mềm mại nằm
trong bọc tã, trong nháy mắt đã lớn như vậy rồi, rồi lại có người mình
thích, ông đại khái có thể hiểu được tâm tình của ba vợ năm đó rồi.
"Đi ngủ sớm đi, không thì ngày mai lại sưng mắt, trong buổi vũ hội sẽ không đủ xinh đẹp."
Nhan Khê tựa đầu qua, cọ vào lòng bàn tay Tống Hải: "Ba ba, ngủ ngon."
Tiệc tường niên của đài thủ đô, từ trước đến nay đều là một đêm náo nhiệt.
Không chỉ có nhân viên trong đài, còn sẽ có một vài nghệ sĩ có quan hệ
tốt với đài, giới danh nhân, cho nên rất nhiều nhân viên trong đài vì
ngày này, đã giảm cân hơn nửa tháng, đắp mặt nạ vài tuần.
Buổi
tối nhìn thấy Nhan Khê một mình một người xuất hiện tại trước cửa, có
người còn chưa kịp hỏi cô sao không mang bạn trai theo, ngay sau đó đã
thấy Nguyên Dịch trong tay cầm áo khoác nữ, vội đi lên phủ khoác lên cho Nhan Khê.
Không có trò hay để xem, một số người có chút tâm tư, nhất thời không còn nữa mà hạ mắt nhìn xuống.
"Thật không rõ rốt cuộc phụ nữ các em có sợ lạnh hay không, bình thường hận
không thể toàn thân trên dưới ấm như lò sưởi, lúc này mặc lễ phục dạ hội cũng có thể đi được lung lay sinh động." Nguyên Dịch chỉnh áo khoác
trên người Nhan Khê, "Vào bên trong lại cởi ra, nơi này còn rất lạnh."
"Biết rồi, ông nội Nguyên." Nhan Khê giữ chặt vạt áo khoác, để không rơi
xuống, "Lần đầu tiên tham gia kiểu tiệc thường niên này, kỳ thật em có
phần hơi khẩn trương."
"Có gì đâu mà khẩn trương, dù sao cũng chỉ là vui chơi giải trí, rút thưởng phát quà tặng, lãnh đạo nói nói mấy
câu, thì xong rồi." Nguyên Dịch ôm vai cô, chờ vào thang máy.
Trong thang máy đã đứng vài người, nhìn thấy Nguyên Dịch và Nhan Khê đi vào, cùng tránh ra cho họ vào bên trong.
Cô gái gợi cảm đứng phía trước, thừa dịp lúc này rụt rụt về sau, để người
khác che mình lại. Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một nam nhân
viên mang kính mắt, liếc đến chỗ cô gái gợi cảm đang đứng, hai mắt lóe
sáng như phát quang: "Nữ thần Phi Phi, tôi rất mến mộ cô!"
Triệu Phi Phi lui vào một góc cười gượng nói: "Cảm ơn."
"Chị Phi Phi, người thật so với trong phim còn xinh đẹp hơn!"
Fan hâm mộ à, anh không cần nói nữa đâu, còn nói nữa, sau này có khả năng
anh sẽ không nhìn thấy mấy tác phẩm điện ảnh và truyền hình của tôi nữa
đâu. Trong lòng Triệu Phi Phi tuyệt vọng một trận, vụng trộm nhìn Nhan
Khê và Nguyên Dịch phía trước, thấy bọn họ giống như không có chú ý, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
"Cô Triệu." Bỗng nhiên Nhan Khê quay đầu, nụ cười trên mặt rực rỡ làm cho Triệu Phi Phi nhìn mà trong lòng lạnh run một trận.
Sao cô lại quên bạn gái Nguyên Nhị thiếu làm người dẫn chương trình ở đài
thủ đô, cô đây là tìm đường chết cũng cần phải đưa lên cửa: "Nhan, cô
Nhan."
Không dự đoán được Triệu Phi Phi sẽ tôn trọng Nhan Khê như vậy, nam nhân viên thân là fan hâm mộ của Triệu Phi Phi kỳ quái liếc
mắt nhìn Nhan Khê một cái.
"Cô Triệu gọi tôi là Tiểu Nhan được
rồi, sao có thể gánh được một tiếng cô (Cô này là thầy cô nha) của cô."
Nhan Khê khẽ gật đầu chào Triệu Phi Phi, đầy lễ độ như vậy. Thấy Nhan
Khê tựa hồ cũng không để ý chuyện lúc trước cô lấy Nguyên Dịch để PR
hình ảnh bản thân, trong lòng Triệu Phi Phi cảm động hết sức, nháy mắt
cảm thấy Nhan Khê xinh đệp đến hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn,
vẻ đẹp không thể ẩn giấu.
"Phải phải, chương trình cô dẫn hay như vậy, tôi và trợ lý đều rất thích xem." Triệu Phi Phi nghĩ, chờ cô trở
thành bà chủ Hằng Thái, chỉ cần không so đo chuyện này, cho tôi gọi là
sư tổ cũng không sao cả.
Trợ lý vốn không có cảm giác tồn tại vào lúc này liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, cô dẫn chương trình rất thú vị."
"?" Nguyên Dịch quay đầu, "Tiểu Khê, không phải chương trình của em là sao?"
Hiện tại trình độ lôi kéo làm quen đã thấp như vậy rồi sao?
Trong thang máy xuất hiện sự an tĩnh ngượng ngùng.
"Thực xin lỗi, cô Nhan, tôi gặp được cô nên kích động quá, cho nên đầu óc có
phần rối loạn." Trợ lý căn bản không dám nhìn vào ánh mắt Nguyên Dịch,
cảm thấy nếu mình chống lại ánh mắt đó, sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
"Không sao, và tên cũng gần giống nhau, có đôi khi nhớ lầm cũng rất bình thường. Cũng
thường có khán giả gọi nhầm tên chương trình, tôi đều quen rồi." Nhan
Khê lo nếu mình lại không mở miệng nói mấy câu, mặt người trợ lý này sẽ
đỏ đến rỉ máu mất.
Trợ lý cảm động nhìn Nhan Khê, khó trách
Nguyên Nhị thiếu hung thần ác sát như vậy sẽ thích MC Nhan, cô là một
phụ nữ cũng thích nữa là.
"Kỳ thật có câu tôi đã muốn nói lâu
rồi." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn đèn trên thang máy, "Mọi người có phát
hiện hay không, thang máy hình như vẫn không hề di chuyển?"