"Hư, thang máy bị hư sao?" Mặt Triệu Phi Phi nhất thời trắng bệch, cô bị chứng sợ không gian hẹp, năm đó cô nhờ một vai diễn diễn trong thang
máy được khán giả khen gợi kỹ năng diễn xuất rất nhiều, nhưng thực ra là biểu cảm thực sự của cô, chỉ là người xem và đạo diễn không biết mà
thôi.
"Chị Triệu?" Trợ lý đỡ lấy Triệu Phi Phi, vỗ nhẹ sau lưng cô.
Nhan Khê thật không ngờ Triệu Phi Phi lại có phản ứng lớn như vậy, cô chỉ
chỉ bàn phím: "Đừng sợ, do chúng ta không có ấn số tầng thôi."
Triệu Phi Phi: "..."
"Thì, thì ra là như vậy." Triệu Phi Phi mím môi xấu hổ cười cười, "Lá gan của tôi có hơi nhỏ."
"Cô Triệu đến tầng nào?" Nhan Khê ấn số tầng mình muốn đến, xoay người thấy sắc mặt Triệu Phi Phi tựa hồ đã tốt hơn.
"Tôi cũng giống cô." Triệu Phi Phi rất nhanh khôi phục như bình thường, thậm chí lại còn thừa dịp thời gian thang máy còn chưa lên tới, cùng chụp
ảnh chung với fan. Lúc anh chàng fan nam ra thang máy, chân như muốn bay bổng trên không.
Sau khi anh chàng nhân viên đi ra, trong thang
máy chỉ còn lại Triệu Phi Phi và hai người trợ lý, còn có Nhan Khê và
Nguyên Dịch. Bởi vì Triệu Phi Phi lấy Nguyên Dịch để PR, sau cùng thiếu
chút nữa nhận thư luật sư, cho nên toàn đội ngũ của Triệu Phi Phi, khi
thấy Nguyên Dịch không tự giác cảm thấy khiếp sợ.
"Anh Nguyên,
trước kia là tôi không hiểu chuyện, lấy anh ra tạo scandle, làm anh và
cô Nhan bị cộng đồng mạng hiểu lầm, tôi cảm thấy rất có lỗi, thực xin
lỗi." Triệu Phi Phi trở thành một diễn viên nổi tiếng, không chỉ là bởi
vì có khả năng diễn xuất, quan trọng hơn là cô biết thức thời, biết cái
gì gọi là co được dãn được.
Nguyên Dịch quay đầu nhìn Triệu Phi Phi, híp mắt suy nghĩ một lúc lâu: "Cô chính là Triệu Vũ Vũ?"
Thì ra nãy giờ cô xoắn xuýt lo lắng lâu như vậy, hóa ra Nguyên tổng người ta căn bản không nhận ra cô?
Cái gì Triệu Vũ Vũ, cô tên là Triệu Phi Phi được không?
Triệu Phi Phi đầy bụng bất bình, nhưng nhìn đến khuôn mặt kia của nguyên
dịch, cái gì cô cũng không dám nhiều lời, chột dạ hụt hơi nói: "Đúng
vậy, nguyên tổng."
Triệu Vũ Vũ thì Vũ Vũ, so với Tuyết Tuyết còn tốt hơn.
Nguyên Dịch không nói thêm gì nữa, sự việc trước kia đã qua, anh cũng không so đo lại làm gì. Anh là người đã có bạn gái, vì mấy chuyện bé như hạt
vừng này, mà dây dưa với một cô gái khác, tới trong mắt người ngoài,
không biết lại sẽ mơ mộng ra một bộ phim nào nữa.
Ai nặng ai nhẹ anh phân rõ được, cho nên anh khom lưng sửa sửa áo khoác trên người Nhan Khê bị trượt xuống, không nói nữa.
Không khí lần thứ hai trở nên ngượng ngùng trở lai.
Trong thang máy một trận trầm mặc, Triệu Phi Phi mặc lễ phục dạ hội, bên
ngoài khoác một kiện áo choàng, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng lại không
được ấm. Một lát sau, cô run rẩy nói, "Ngừng, thang máy... Hình như thật sự ngừng rồi?"
Nhan Khê nhìn số tầng trên bảng điện tử, dừng ở trên lầu chín, cô ấn nút mở cửa, không có phản ứng gì. Dieenddanleequuydonn.
"Có thể là xảy ra chút trục trặc, trong thang máy có camera, bảo vệ sẽ gọi
người tới nhanh thôi." Nhan Khê ấn nút chuông cảnh báo, nói với Nguyên
Dịch, "Em kể cho anh nghe một câu chuyện ma liên quan đến thang máy,
nghe không.”
Nguyên Dịch ôm cô vào trong ngực, bất đắc dĩ nói: "Trong đầu em, rốt cuộc là chứa cái gì?"
"Đương nhiên là trí tuệ tối thượng." Nhan Khê tựa vào trên người Nguyên Dịch,
toàn thân trên dưới ấm áp dễ chịu, "Câu chuyện này rất hay, em kể anh
nghe."
"Trước kia có một cô gái đi làm cực kỳ vất vả, thường
xuyên tăng ca đến khuya, nhưng may mà chỗ cô ấy ở, có một cô gái cùng
tuổi thích chạy bộ vào ban đêm, hai người thường xuyên đi chung thang
máy về nhà. Có một ngày cô gái tan tầm sớm, gặp được một vị đại soái ca, sau khi hai người nói nói mấy câu, cô gái mới biết anh soái ca này là
tới thăm cha mẹ của người vợ đã chết. Soái ca nói, cô gái rất giống vợ
anh ta, đều là tóc dài mắt to. Anh ta lấy ảnh chụp của vợ vẫn luôn mang
theo trong người cho cô gái xem, cô gái mới phát hiện, người vợ của anh
ta rất giống với cô gái cùng tuổi hay đi chung thang máy với cô vào mỗi
đêm..."
"Hừ hừ hừ..."
Nhan Khê nghe được tiếng răng run
cầm cập, nhìn lại, phát hiện Triệu Phi Phi ôm cánh tay dựa vào người trợ lý, toàn thân đều lạnh run.
"Cô Triệu, cô có sao không?" Nhan
Khê thấy sắc mặt Triệu Phi Phi trắng bệch, lo lắng một giây sau cô ấy sẽ ngất đi. Cô nghĩ nghĩ, cởi áo khoác trên người, đưa cho trợ lý Triệu
Phi Phi, "Trước khoác thêm áo cho cô Triệu đi."
"Vậy cô..." Trợ
lý thấy Triệu Phi Phi run rẩy đến như vậy, rất muốn lấy áo khoác lập tức khoác cho cô ấy, nhưng thấy Nhan Khê mặc cũng không nhiều, lại cảm thấy xấu hổ, "Vậy cô làm sao?"
"Không sao, chỗ của tôi vẫn còn có
người như lò sưởi." Nhan Khê kéo áo khoác trên người Nguyên Dịch ra, cả
người đều rút vào. Nguyên Dịch muốn mắng Nhan Khê lo nhiều chuyện, nhưng thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn nhích vào người mình, anh chỉ có thể trầm
mặt xuống kéo áo khoác lại, vây cả người nhan Khê trong khuỷu tay mình.
Nếu bình thường có người khoe khoang tình yêu với đại gia như vậy, người
xung quanh đã sớm ghê tởm rồi, nhưng hôm nay hai người trợ lý của Triệu
Phi Phi, lại cảm thấy hành vi khoe tình yêu của Nhan Khê đều làm người
thích như vậy, ngay cả sắc mặt nguyên tổng khó coi tới cực điểm, bọn họ
cũng có thể vờ như cái gì cũng không thấy.
Lấy áo khoác còn hơi
ấm khoác lên người, miễn cưỡng giúp Triệu Phi Phi từ trong hoảng sợ kéo
về chút lý trí, cô cúi đầu nhìn lễ phục trên người, lại nhìn hai người
phía trước dính vào nhau giống như trẻ sinh đôi bỗng nhiên cảm thấy yêu
đương kỳ thật cũng không tệ lắm.
"Chị Triệu, chị còn lạnh không?" Trợ lý hối hận vừa rồi mình để quên áo khoác trong xe.
"Tôi không sao." Triệu Phi Phi lắc lắc đầu, cúi đầu cũng không nói thêm gì.
Trong thang máy lập tức an tĩnh lại, không khí thập phần nặng nề.
"Có lạnh không?" Nguyên Dịch ôm eo mềm mại của Nhan Khê, giật mình nghĩ,
đại khái chỉ có vào lúc này, cô nàng Nhan Khê này mới biết được cái
gì
gọi là chim nhỏ nép vào người.
"Không lạnh." Nhan Khê thích nhìn
vẻ mặt "Không kiên nhẫn nhưng vẫn nhẫn nhịn" của Nguyên Dịch, lúc này
anh ấy, có vẻ đặc biệt đáng yêu, "Anh cảm thấy chúng ta hiện tại, giống
một cặp đôi đang lâm vào cảnh hiểm nguy, lúc khó khăn vẫn dựa vào nhau?"
"Nhan Tiểu Khê."
"Hửm?"
"Mấy tình tiết trong mấy bộ phim không đáng tin đang hiện lên trong đầu em, nhanh đẩy chúng ra ngoài đi."
"Anh không thể dịu dàng với em một chút sao." Nhan Khê hừ nhẹ, "Phim phiêu lưu hành động có gì không tốt."
Cái đó cũng không tốt, rất nhiều cảnh nguy hiểm trong phim, không phải nam
chính thì là nữ chính chết, dù sao sống đến cuối cùng chỉ có một người,
nhưng hình như rating phim cũng không được cao.
"Không thể ấm áp hơn một chút?"
"Đó là người ba tốt đối với con gái?"
Nguyên Dịch cảm thấy mình không nên nói chuyện với Nhan Khê, anh không đủ rộng lượng.
Bảo an Đài truyền hình tới rất nhanh, Triệu Phi Phi cảm thấy, cô bị kẹt
trong này rất lâu, trên thực tế từ khi bọn họ bị kẹt bên trong cho đến
khi ra ngoài, cũng không hơn mười phút là bao.
Trong lòng bảo an
đến sữa thang máy vụng trộm toát mồ hôi dầm dề, thang máy trục trặc thật đúng là trùng hợp, toàn là những nhân vật lớn. May mắn anh Nguyên bây
giờ là bạn trai của người dẫn chương trình trong đài họ, nếu không thì
trên vấn đề hợp tác chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện.
Chuyện này
kinh động đến quản lí bộ phận bảo an, ông vội vàng tới giải thích, vốn
cho là Nhan Khê và nguyên dịch không truy cứu, thì Triệu Phi Phi cũng sẽ có ý kiến, nào biết Triệu Phi Phi vậy mà một lời cũng không nói, thái
độ trợ lý của cô tốt đến làm cho bọn họ hoài nghi hôm nay có phải là
ngày cực kỳ đặc biệt không.
Có nhân viên công tác đến dẫn Triệu
Phi Phi đi nghỉ ngơi, Triệu Phi Phi kéo áo khoác trên người xuống, đi
đến trước mặt Nhan Khê: "Nhan Khê, cám ơn cô."
"Không có gì."
Nhan Khê nhận lại áo khoác, thuận tay choàng lên người mình, "Lần sau cô ra ngoài, tốt nhất nên để trợ lý mang áo khoác theo."
"Được." Triệu Phi Phi cười cười, lấy điện thoại ra, "Có thể cho tôi cách liên lạc không."
Nói xong, cô vội vã bổ sung một câu, "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy
cô để làm nổi tên tuổi bản thân." Dieenddanleequuydonn.
"Cô nên
lo điều ngược lại thì hơn đó." Nhan Khê cười lấy điện thoại ra, cùng
Triệu Phi Phi trao đổi số liên lạc. Triệu Phi Phi rốt cục cảm thấy mỹ
mãn rời khỏi, nhưng từ đầu tới đuôi, cô cũng không dám nhìn Nguyên Dịch.
Trong mắt cô, Nguyên Dịch chẳng khác lũ lụt và thú dữ là bao.
"Anh Nguyên, cô Nhan, mời hai vị đi phía này." Nhân viên phụ trách tiếp đãi
dẫn hai người đến hội trường buổi tiệc, trên yến hội đã đến không ít
người, thập phần náo nhiệt.
"Tiểu Khê." Trầm Tinh Nhan từ trong
đám người đi tới, cô mặc một bộ lễ phục đuôi cá, tuy đã gần bốn mươi,
nhưng khí chất và vẻ xinh đẹp, đã lấn át không ít ánh sáng của mấy cô
gái trẻ.
"Chị Trầm, chị lại đẹp hơn nữa rồi." Nhan Khê kéo cánh
tay Nguyên Dịch, "Người bên cạnh em đây, hẳn là không cần giới thiệu với chị rồi nhỉ."
"Nguyên tổng giám đốc đại danh đỉnh đỉnh, ai có
thể không biết?" Trầm Tinh Nhan cười nói, "Người khác chị không nhất
định sẽ biết, nhưng chắc chắn sẽ biết Nguyên tổng."
"Cô Trầm
khách khí rồi, trước mặt tôi Tiểu Khê thường thường nhắc tới cô, nói cô
rất quan tâm cô ấy." Nguyên Dịch bắt tay với Trầm Tinh nhan, "Làm phiền
cô lo lắng rồi."
"Tôi rất thích năng lực và tính cách của Nhan
Khê, dù sao trong đài muốn tôi bồi dưỡng người mới, tôi đây khẳng định
bồi dưỡng người mình thích nhất." Trầm Tinh Nhan đưa ly rượu lên với
Nguyên Dịch, "Lời này của Nguyên tổng quá khách khí rồi."
Nghe
hai người hàn huyên, Nhan Khê cảm thấy tuy bọn họ khách khí, nhưng tuyệt đối hẳn không phải là lần đầu gặp mặt, chỉ là dường như Nguyên Dịch
không hề muốn cho cô biết điều này.
"Nguyên tổng là người đàn ông tốt." Hai người nói dứt lời, Trầm Tinh Nhan đưa tay ôm eo Nhan Khê,
dùng lời nói đùa nói, "Gặp được người đàn ông tốt như vậy thì gả đi, eo
nhỏ chân dài lại còn là tri kỷ ôn nhu, hiện giờ cái thời đại này, đàn
ông tốt càng ngày càng khó tìm, vạn lần đừng bỏ lỡ."
"Anh ấy bình thường rất hung dữ, nào có dịu dàng săn sóc?" Nhan Khê cười, "Chị Trầm, không ngờ chị cũng biến thành người hối hôn rồi sao."
"Lời này
chị cũng không tin, lúc trước lời đồn nổi lên bốn phía, nói Nguyên tổng
vì em nên bị Nguyên gia đá ra khỏi Trường Phong, Nguyên tổng sợ em bị
đồng nghiệp trong đài ức hiếp, cũng làm cho không ít người..." Trầm Tinh Nhan ngừng lại một lúc, vẻ mặt xin lỗi nhìn Nguyên Dịch, "Ngại quá, tôi không quản được miệng mình."