Khâu Hàn vui sướng ôm bó hoa vào trong ngực, sau đó cùng Diệp Huyên Thành nắm tay tiếp tục tản bộ, thời tiết hôm nay tuy lạnh nhưng không có tuyết cũng không có mưa, thời tiết vô cùng không tồi, hihi chủ yếu là trong lòng Khâu Hàn cảm thấy lâng lâng.
Lịch trình hẹn hò hôm nay, Khâu Hàn đi chơi rất đã đời, cũng vô cùng hưởng thụ.
Trời gần tối, Khâu Hàn kêu Diệp Huyên Thành dẫn cậu đi đến nơi hẹn hò cuối cùng của ngày hôm nay, cậu muốn đi xem một buổi triển lãm tranh rất nổi tiếng ở đây, nếu có bức tranh nào mà cậu yêu thích, cậu sẽ mua về cất.
Khâu Hàn kéo tay Diệp Huyên Thành tiến vào đại sảnh khu triển lãm tranh, đã có không ít người tới xem rồi, trong lòng Khâu Hàn tràn đầy chờ mong, hy vọng sẽ có một tác phẩm nào đó khiến cậu thích.
“Vị họa sĩ này, lúc cháu còn ở trong nước đã từng tìm hiểu qua, cháu rất thích phong cách của người này, hôm nay nếu có thể mua được một hai bức nào đó mà cháu thích thì chuyến này đi không uổng công rồi.” Khâu Hàn mỉm cười nói.
Bọn họ chậm rãi ngắm tranh, chậm rãi thưởng thức, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau, nói ra ý tưởng và đánh giá của mình, rất nhanh Khâu Hàn liền coi trọng một bức tranh, cậu quyết định sẽ mua nó.
Sau khi trao đổi cùng nhân viên công tác một lúc thì Khâu Hàn đã đặt mua được bức tranh, sau đó cậu cùng Diệp Huyên Thành tiếp tục xem những bức tranh khác.
Đột nhiên nhìn thấy một bức tranh con tiểu miêu ngủ trên cây, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó Khâu Hàn đã cảm thấy đặc biệt thích nó rồi bởi vì con tiểu miêu này rất giống với Bạch Ngọc Miêu của cậu, lập tức hưng phấn chỉ vào bức tranh nói:"Bức tranh này tôi…….”
" Bức tranh này tôi…….”
Khâu Hàn còn chưa kịp nói xong liền sửng sốt một chút, bởi vì bức tranh người bên cạnh chỉ vào giống với cậu, nói giống y chang cậu, cậu quay đầu lại nhìn thử xem người sau lưng mình là ai, khi thấy mặt của người nọ thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Hứa Vân Kỳ?”
“Cậu là…… Khâu Hàn?” Hứa Vân Kỳ nhìn Khâu Hàn cũng có chút ngoài ý muốn sửng sốt nhưng thời điểm ánh mắt gã chuyển hướng sang Diệp Huyên Thành, lập tức hoảng loạn không biết làm sao lui lại hai bước, sau đó vứt bạn gã ở lại, xoay người chạy đi mất.
Bạn của Hứa Vân Kỳ khó hiểu nhìn Khâu Hàn cùng Diệp Huyên Thành, sau đó đuổi theo: “Vân Kỳ, chạy từ từ.”
Nhìn Hứa Vân Kỳ biến mất trong tầm mắt, sau khi Khâu Hàn phục hồi lại tinh thần, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên Thành, mà ánh mắt Diệp Huyên Thành vẫn luôn nhìn về hướng Hứa Vân Kỳ rời đi.
Trở lại khách sạn, Khâu Hàn mở bó hoa mà Diệp Huyên Thành tặng ra, lấy bình hoa cắm vào, ánh mắt cậu thường thường liếc về phía Diệp Huyên Thành đang ngồi chính diện trên sô pha, tựa hồ y đang tự hỏi một cái gì đó.
Từ lúc bọn họ ngoài ý muốn gặp được Hứa Vân Kỳ ở buổi triển lãm tranh đến khi trở về, Diệp Huyên Thành ngay cả một câu cũng đều không nói qua.
Kiếp trước, sau khi Diệp Huyên Thành xảy ra việc ngoài ý muốn rồi qua đời, Hứa Vân Kỳ có trở về nước, cho nên việc Hứa Vân Kỳ còn sống Khâu Hàn có biết, chỉ là không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được gã, cho nên trong lòng Khâu Hàn vẫn cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại Diệp Huyên Thành cũng đã biết việc Hứa Vân Kỳ còn sống, so với thời gian cậu dự đoán còn sớm hơn rất nhiều, kế hoạch ban đầu của cậu bị phá vỡ rồi.
Nghe được tiếng đập cửa, Khâu Hàn đứng dậy mở cửa, Trương Đồng lạnh lùng nhìn Khâu Hàn một cái, trực tiếp đi vào.
“Diệp tổng.” Trương Đồng báo cáo: “Dựa theo ngài phân phó, người đã tìm được rồi, cũng đã mang lại đây.”
Diệp Huyên Thành đứng lên, đi ra cửa.
Tuy Trương Đồng không nói tên nhưng Khâu Hàn biết người đó khẳng định là Hứa Vân Kỳ, thấy Diệp Huyên Thành cứ như vậy rời đi, cũng biết y khẳng định là đi gặp Hứa Vân Kỳ, Khâu Hàn cũng muốn đi theo nghe thử xem bọn họ sẽ nói cái gì.
Nhưng Khâu Hàn vừa mới định đi ra ngoài, đã bị Trương