“Không gặp được Diệp tổng?” Khâu Hàn cười lạnh nói: “Vậy cái người tối nào cùng trở về là Diệp tổng giả sao?”
Trương Đồng nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu còn sẽ làm trò trước mặt Diệp tổng, hỏi y cùng tiên sinh Hứa sẽ làm cái gì sao?”
“Vì sao không?” Khâu Hàn đương nhiên mà nói: “Mặc kệ tôi muốn biết cái gì, tôi đều sẽ tự mình đi hỏi y.”
“Phải không?” Trương Đồng cười cười: “Theo tôi được biết, Diệp tổng muốn mang tiên sinh Hứa về nước, tốt nhất là cậu nên hỏi một chút, sau khi tiên sinh Hứa trở lại bên người Diệp tổng, cậu còn có thể ở lại bên cạnh Diệp tổng được bao lâu, như vậy mới chuẩn bị tâm lý kịp đó.”
Nhìn Trương Đồng xoay người đi ra ngoài, Khâu Hàn dùng sức cầm văn kiện trong tay ném lên trên bàn, giơ tay xoa mặt mình.
Từ khi trọng sinh tới nay, cậu chưa từng chửi thua bất cứ ai, cũng chưa từng tâm phiền ý loạn như bây giờ, cậu cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, cậu rõ ràng từ lúc bắt đầu đã biết chuyện Hứa Vân Kỳ còn sống, cũng biết Hứa Vân Kỳ khẳng định sẽ xuất hiện, nhưng cậu không có dự đoán được chính là tâm mình sẽ loạn như vậy.
Khâu Hàn không muốn đợi ở trong phòng, quyết định đi ra ngoài một chút, cậu thay quần áo ra cửa, đi ra khỏi khách sạn, cũng không có ngồi xe, cứ như vậy lang thang ở trên phố không có mục tiêu.
Cậu nhìn cửa hàng bên đường, nhìn người đi đường cùng những chiếc xe, kiến trúc vẫn giống như ngày cậu cùng Diệp Huyên Thành hẹn hò, đường phố cũng đều không sai biệt lắm nhưng tâm tình lại hoàn toàn khác, sự lãng mạn hay bầu không khí nghệ thuật tựa hồ đều không cảm nhận được, có thể cảm nhận được chỉ là thời tiết giống ngày đó nhưng cảm giác chỉ còn lại nỗi u buồn cùng áp lực.
Khâu Hàn cũng không biết mình đi được bao lâu rồi, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn tìm một nơi để ngồi, lại đi một đoạn đường thì nhìn thấy một quán cà phê, Khâu Hàn trực tiếp đi vào.
Tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, chọn một ly cà phê, cầm ly cà phê mới vừa bưng lên uống một ngụm, liền nghe được có người gọi mình.
“Khâu Hàn.”
Khâu Hàn quay đầu nhìn lại, thì ra là Pearson.
Pearson nhìn Khâu Hàn nói: “Tôi ở trên xe nhìn thấy cậu, chuẩn bị xuống xe gọi cậu, thì thấy cậu đi vào nơi này, vì thế liền đi theo luôn.”
“Xin chào, tiên sinh Pearson.” Khâu Hàn không chút để ý chào hỏi.
Pearson dò hỏi: “Tôi có thể ngồi xuống tâm sự cùng cậu không?”
Nếu là lúc trước, Khâu Hàn khẳng định sẽ cự tuyệt nhưng hiện tại, Khâu Hàn không đồng ý cũng không cự tuyệt, bởi vì cậu lười mở miệng.
Thấy Khâu Hàn không cự tuyệt, Pearson da mặt dày ngồi xuống đối diện cậu, hơn nữa còn tự gọi cho chính mình một ly cà phê.
“Tôi thấy hình như tâm tình cậu không được tốt lắm.” Pearson quan sát biểu tình của Khâu Hàn nói: “Đã xảy ra chuyện gì không vui sao?”
“Tôi không sao.” Khâu Hàn lạnh lùng phủ nhận nói: “Chỉ là tôi cảm thấy có chút mệt thôi.”
Thấy Khâu Hàn không muốn thừa nhận, Pearson cũng không đề cập nữa, mà là hỏi: “Sao cậu không đi cùng Diệp tổng?”
Tay Khâu Hàn dừng lại một chút, buông ly cà phê xuống nói: “Y bận rất nhiều việc, mà tôi cũng bận việc của chính mình, có rất nhiều bí thư cùng trợ lý đi theo y, tôi không nhất thiết phải luôn đi theo bên người y.”
Pearson gật đầu, còn nói thêm: “Cậu muốn đi xem triển lãm tranh sao? Tôi cũng có mở một phòng trưng bày, hôm nay đang triển lãm tranh, nếu có bức tranh nào mà cậu thích, tôi có thể đưa cho cậu mấy bức.”
Khâu Hàn buông ánh mắt xuống phát ngốc, không có trả lời anh.
Pearson thấy Khâu Hàn không có lập tức cự tuyệt mình, lại lập tức nói: “Phòng trưng bày của tôi cách nơi này không xa, đi qua đường một xíu rất nhanh liền đến, nếu cậu muốn đi dạo phố, có thể thuận tiện đi