"NÈ! ANH GIẢ ĐIẾC VỚI TUI ĐÓ HẢ? THÁI ĐỘ CỦA ANH LÀ SAO?"
"Anh mới là người phải hỏi em câu đó.
Thái độ lúc nãy của em là thế nào? Cậu ta là ai?"
"Là người tôi rất ghét".
"Hừ...ghét.
VẬY TẠI SAO EM VỚI CẬU TA LẠI Ở KHOẢNG CÁCH GẦN NHƯ VẬY? HAI NGƯỜI NÓI CÁI GÌ?"
Cậu như sắp điên lên rồi, vừa chuẩn bị quên lại bị khơi một lần nữa.
Kích động trả lời hắn: "CÒN KHÔNG PHẢI TẠI ANH.
NGƯỜI TA LÀ HỎI VỀ ANH.
NÓI CHÍNH XÁC HƠN LÀ ĐỂ Ý ANH ĐÓ.
Thật chẳng biết có gì hay mà hết người này tới người kia đòi theo đuổi.
Tôi còn chưa giận, anh ở đây dỗi cái gì?"
Nghe câu tuôn ra một tràn giống như nổi bão, hắn liền hiểu ra vấn đề liền lại gần cậu hơn.
"Em ghen".
Thấy hắn nói trúng tim đen, cậu lập tức đỏ mặt không dám nhìn vào hắn.
Quay qua một hướng khác cà lăm.
"Cái...cái đầu anh.
Tôi....tôi......!mới......mới không thèm".
Biết chắc mình đoán đúng, dù cậu không chính miệng thừa nhận nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm hắn vui sướng biết nhường nào.
Thì ra nguyên nhân là đây.
Ngay tức khắc ôm chầm lấy cậu, cái ôm này rất chặt, rất ấm áp.
Người ôm lẫn người bị ôm cũng không nỡ rời, muốn giữ cái khoảnh khắc này mãi mãi.
Nếu để đàn em của hắn thấy bộ dạng thê nô, bộ dáng vui như mở hội của một tổng tài cao lãnh lạnh lùng, một vị đại ca đằng đằng sát khí gϊếŧ người không gớm tay vẫn giữ nguyên một nét mặt, không có biểu cảm gì, gương mặt hàn băng quanh năm của hắn thế này, chắc là sẽ rất sốc.
Cũng thích, nhưng không thể cứ như vậy hoài.
Rồi cậu sựt nhớ: "Vô ăn cơm".
Hắn cười cười, rồi nới lỏng tay vào trong cùng cậu.
Trong bữa ăn ngày hôm nay, có một sự phân biệt không hề nhẹ.
Người thì như ông hoàng, người thì chả khác người hầu.
"Ngon không con?"
"Dạ bà và 2 bác nấu ăn rất ngon".
"Hì..thằng nhỏ này.
Vậy con phải ăn nhiều vào.
À mà bác thấy con ở đây như này, có ảnh hưởng gì đến công việc của con không?".
"Dạ không đâu.
Việc con đã bàn giao hết rồi, chỉ cần thỉnh thoảng kiểm tra một chút là được".
"Ừm, bác cứ sợ sẽ làm chậm trễ việc của con".
"Không đâu ạ, chỉ cần mọi người không chê bai, không đuổi con ở đây luôn cũng được".
"Nếu được vậy thì quá tốt".
"Lâm nhi, đi lấy thêm đồ ăn đi con".
"Lâm nhi, lấy thêm cơm cho Tường nhi đi".
"Lâm Lâm ra lấy nước".
"Lâm ,....."
"........"
Cậu đi tới đi lui suốt cả buổi cũng chưa động được đũa vào chén, tại sao gia đình mình lại có cái đãi ngộ kỳ diệu như vậy chứ.
"Mẹ, mọi người sao vậy.
Con mới là con ruột mẹ đó.
Sao không ai quan tâm con hết vậy? Chỉ toàn để ý tới anh ta".n
Mẹ nuôi cậu lên tiếng: "Như nhau cả mà.Nghiêm nó phụ giúp nhà ta biết bao nhiêu là việc, mọi người cư xử như vậy cũng phải thôi mà con.
Với lại cũng sắp là người một nhà rồi mà".
"HẢ? Mẹ nói gì?"
"Ý mẹ chẳng phải quá rõ rồi sao? Mẹ nhắm Nghiêm là con rễ mẹ rồi".
"???" Cậu nghĩ: Chẳng phải mẹ chỉ nhận đứa con trai là mình làm con nuôi thôi sao.
Từ khi nào mẹ lại nhận thêm con gái nữa rồi?
"Nghiêm, ăn đi con".
"Ăn món này nè".
"Cả món này nữa".
Phút chốc trong chén hắn đồ ăn đã chất cao như núi.
Gia đình cậu cũng quá là thương hắn rồi.
Khẽ liếc nhìn sang thấy cậu vẫn chưa ăn được gì, hắn liền gắp vào chén những món cậu thích.
"Em ăn đi".
Cuối cùng cũng có người quan tâm đến, cậu nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Lại nghe thấy bên