Sau khi trở về nhà, cứ rảnh là Tử Đằng lấy thuốc rượu xoa bóp.
Cô còn lấy đá đắp vào mắt để giảm sưng sau một đêm khóc ròng rã.
Cho đến ngày đi làm, mắt Tử Đằng đã không còn sưng nữa, nhưng chân cô vẫn không tốt lên được, ngược lại còn sưng tấy lên nữa cơ.
Mang cái chân đó lững thững đi làm, từng bước chân đối với Tử Đằng như bị tra tấn.
Cô cố gắng đi nhưng cứ có cảm giác như nó cứ kéo dài vô tận.
Sao tự nhiên hôm nay đường đến bàn làm việc của mình xa dữ vậy, Tử Đằng khẽ cau mày, lấy tay xoa nhẹ chân và thầm nghĩ.
"Chân cô làm sao thế Tử Đằng?"
Một nhân viên đi ngang qua thấy cô có vẻ chật vật như thế thì tốt bụng hỏi thăm.
Nhưng Tử Đằng chỉ cười gượng rồi lắc đầu ý bảo không sao.
"À ừm, chân tôi lỡ va vào chậu cây ở đằng kia nên giờ hơi đau chút.
Lát nữa là hết rồi, cảm ơn cô."
Nói xong cô đứng thẳng người dậy, sải bước cố đi nhanh đến bàn làm việc.
Nhìn thấy bàn làm việc trước mắt, nó như cái phao cứu sinh của cô.
Tử Đằng liền ngồi phịch xuống ghế, lấy dầu từ trong túi xách ra, xoa bóp chân nhẹ nhàng một lúc rồi bắt đầu làm việc.
Trong lúc cô làm việc thì tiếng chuông từ chiếc điện thoại bàn vang lên.
Tử Đằng vội bắt máy, liền nhận ra người ở đầu dây bên kia là Hà Anh.
Cô ấy gọi điện đến cho Tử Đằng để thông báo về công việc quan trọng mà Tử Đằng phải làm.
"Alo? Tôi nghe đây."
Cô kẹp điện thoại giữa tai và vai, tay vẫn thoăn thoắt trên bàn phím.
"Khoảng mười lăm giờ ngày hôm nay, cô sẽ đi cùng Lâm thiếu gia đến công ty Vinh Thăng để bàn chuyện hợp đồng."
"Vâng, tôi rõ rồi."
Nghe được câu trả lời từ Tử Đằng, Hà Anh liền ngắt máy.
[...]
Khi gần đến giờ bàn hợp đồng với Khang Dụ, cô lững thững đi xuống sảnh.
Vô tình Hoàng Nam nhìn thấy cái chân đi cà nhắc của Tử Đằng thì không khỏi lo lắng.
Anh liền tiến đến vỗ nhẹ vào vai cô hỏi han, nhưng cô chỉ bịa đại một lý do cho qua chuyện.
"Tử Đằng, chân em làm sao thế? Tôi thấy nó có vẻ không ổn."
Hoàng Nam cau mày, nói với vẻ mặt lo lắng.
"À, không sao đâu.
Do khi nãy ngồi lâu quá nên giờ chân tôi bị tê." - Tử Đằng cười gượng, lắc đầu xua tay rồi nói tiếp - "Thôi, nói chuyện với anh sau vậy, giờ tôi phải đi bàn hợp đồng với Lâm thiếu gia.
Lỡ tôi đến trễ thì anh ấy lại cằn nhằn nữa."
"À, ừm.
Vậy em đi cẩn thận…"
Anh gật gật đầu, khẽ cau mày nghi ngờ nhìn Tử Đằng, nhưng nghe cô nói có việc bận thì anh chỉ có thể để cô đi.
Tử Đằng cúi người chào Hoàng Nam rồi vội rời đi.
Từ xa, cô đã thấy Khang Dụ đang đứng gần cửa ra vào, bên cạnh là vị mỹ nhân lạnh lùng, Hà