Tử Đằng cầm chứng minh thư, định đi đăng ký để lấy số thì Khang Dụ ngăn cô lại.
Cầm lấy chứng minh từ tay Tử Đằng, làm cô ngơ ngác nhìn anh.
"Sao anh cầm chứng minh của tôi? Anh giữ thì sao tôi đi đăng ký được?"
"Chân em bị thương, đi còn không nổi mà còn muốn tự mình đăng ký à?" - Khang Dụ cau mày nhìn Tử Đằng, anh chỉ tay vào hàng ghế gần đó rồi nói - "Em đến kia ngồi đi, tôi đi đăng ký giúp em."
Nói rồi Khang Dụ vội rời đi, để lại Tử Đằng vẫn còn thẫn thờ nhìn hình bóng anh.
Sao tự nhiên tốt với mình dữ vậy, chắc hôm nay Mặt trời mọc ở phía tây quá, cô thầm nghĩ rồi chậm chạp đến hàng ghế ngồi chờ Khang Dụ.
Một lúc sau thì anh trở lại, trên tay cầm chứng minh thư cùng tấm phiếu nhỏ đưa cho Tử Đằng rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em ngồi chờ chút đi, đợi đến số của mình rồi vào.”
Nhưng còn công việc thì sao nhỉ? Không phải chúng ta nên đến công ty Vinh Thăng để bàn hợp đồng sao? Tử Đằng lo lắng nghĩ thầm.
Vì sợ việc cá nhân của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc.
Khang Dụ ngồi bên cạnh dường như để ý thấy cô đang lo lắng về điều gì nên nói vài câu để khiến cô an tâm hơn.
“Đừng để ý đến chuyện bàn hợp đồng, tôi bảo Hà Anh hẹn em sớm hơn lịch trình để có thời gian khám cho em đấy.”
“Ừm… cảm ơn anh.”
Cô ngượng ngùng, hai má ửng hồng nói.
Khang Dụ nghe thế thì chỉ im lặng, lén lút đưa mắt nhìn Tử Đằng.
Lúc nào cũng như thế có phải tốt hơn không, anh khẽ cười thầm nghĩ.
Đợi một lúc sau thì cũng đến lượt Tử Đằng, cả hai người bước vào phòng khám, bên trong là vị bác sĩ với khuôn mặt đầy ôn hòa.
Cô tiến tới nói sơ qua tình trạng của chân mình cho bác sĩ nghe, ông ấy gật gật đầu, tay bận ghi ghi chép chép gì đó vào tờ giấy ở trên bàn.
“Cô ra ghế đằng kia ngồi đi, tôi sẽ khám kỹ lại cho chân cô.”
Vị bác sĩ ấy điềm đạm nói rồi hướng tay về chiếc ghế cao ở gần cúi phòng.
Tử Đằng khập khiễng đi về phía đó.
Ông chỉ mới nhìn sơ qua ở bên ngoài là đã vô cùng hốt hoảng, sau đó chuyển sang tức giận.
“Cô bị té ngã kiểu gì mà để cho chân bị sưng lên như thế này?! Nếu cảm thấy chân không ổn thì phải đi khám chứ, sao bây giờ mới đến khám? Vết thương nhỏ không chữa trị liền, mà để lâu ngày sẽ ảnh hưởng xấu cho cơ thể đấy!”
Vị bác sĩ ấy nghiêm khắc nói, tay nhẹ nhàng xoa cổ chân Tử Đằng, xem xét kỹ lưỡng.
“Tôi cứ tưởng đó chỉ là vết thương bình thường thôi, đợi vài ngày sẽ hết.
Nên mới không đến bệnh viện, với lại tôi cũng sợ chi phí tốn kém…”
Tử Đằng rụt rè nói.
Haiz, ôi trời ạ, tốn tiền để chăm sóc cho bản thân cô chứ có phải ai khác đâu, ông ấy lắc đầu thở