Kết thúc buổi họp, sau khi các nhân viên khác rời đi, Khang Dụ, Hoàng Nam, Khôi Vĩ cùng Huyết Tâm tụ họp lại, vui vẻ trò chuyện với nhau.
Còn Tử Đằng thì âm thầm quan sát bọn họ rồi lẳng lặng thu dọn giấy tờ chuẩn bị trở về phòng làm việc.
Huyết Tâm khi được gặp những người bạn thuở nhỏ của mình, dĩ nhiên cô rất vui.
Cô đánh nhẹ vào vai Hoàng Nam cười nói:
“Lâu rồi không gặp, cậu vẫn còn sống tốt quá nhỉ?”
“Còn phải nói.
Nhưng mà Huyết Tâm này, lần này cô về nước làm mọi người bất ngờ lắm đấy.”
Anh cũng vui vẻ đáp lại Huyết Tâm.
“Sao đấy, không hoan nghênh hay vui mừng gì khi gặp tôi à?”
“Làm gì có chuyện đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao cô không thông báo cho chúng tôi trước một tiếng để còn đón cô chứ.”
“Xin lỗi, lu bu công chuyện ở bên đấy nhiều quá nên tôi quên béng mất, lần sau nhất định sẽ báo trước cho cậu một tiếng.”
Nghe Huyết Tâm nói đến đây, Khôi Vĩ liền bĩu môi, anh khoanh tay quay đầu sang chỗ khác, hất mặt tỏ vẻ hờn dỗi như một đứa trẻ lên năm.
“Ah… vậy ra lần này cô về nước không phải là vì tôi sao.
Tôi thật sự đau lòng đó nha.”
“Ai vừa nói câu đó vậy.
Nếu như đã mong muốn tôi đặc biệt quan tâm vậy thì kể từ bây giờ, tôi sẽ ngày ngày để mắt đến người đó nhiều hơn.”
Huyết Tâm khẽ cười, thuận theo Khôi Vĩ đùa nói.
“Aiya, thế thì tôi xin kiếu, như vậy chẳng phải còn thảm hơn sao?”
“Cậu thì hay rồi.” - Cô lắc đầu nhìn Khôi Vĩ rồi quay sang nói với Khang Dụ - “Dụ, đã lâu rồi không có thời gian họp mặt, hay là trưa nay chúng ta cùng ăn cơm nhé!”
Khang Dụ từ nãy đến giờ chỉ nghe cuộc trò chuyện giữa Huyết Tâm và mấy người bọn họ, hoàn toàn không có ý định xen vào.
Khi cô đột nhiên nhắc đến tên anh, Khang Dụ mới sực tỉnh, gật đầu đáp.
“Tôi không có ý kiến.”
“Vậy thì tốt quá! Tôi sẽ đặt chỗ ngồi, có điều… Dụ này, tôi mời nhưng cậu bao nhé.”
Nghe Huyết Tâm nói thế, Khang Dụ khẽ nhíu mày quay sang nhìn cô thì bắt gặp nụ cười hóm hỉnh đó của Huyết Tâm.
Khó chịu là thế, nhưng anh cũng chẳng từ chối, chỉ là một bữa cơm thôi mà, anh đâu có nghèo túng đến mức không bao nỗi bữa cơm chứ.
Tử Đằng đứng ở đấy, cách chỗ bọn họ không xa nên có thể nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện vui vẻ của bọn họ.
Cô quan sát cả bốn người bọn họ, ai nấy đều toát lên khí chất thanh lịch vốn có, khiến người khác phải ngoái nhìn bọn họ.
Thật khác hoàn toàn so với cô.
Đúng là những người thuộc giới thượng lưu có khác.
Bình Quý cứ luôn miệng nói mình muốn bước chân vào cái thế giới xa hoa đó, nhưng một con nhỏ quê mùa như mình thì làm gì có cửa, Tử Đằng cười khổ thầm nghĩ.
Khi cả bốn người họ định rời phòng họp thì Hoàng Nam chợt nhớ đến Tử Đằng, anh liền quay lại tiến đến chỗ cô, mời cô cùng tham gia bữa ăn sắp tới với mọi người cho vui.
“Tử Đằng này, hay