Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Chương 2


trước sau


"Má ơi, sao lại là cậu ta thế này?"
 
Bùi Tử Dập dụi dụi đôi mắt buồn ngủ lơ mơ của mình. Đến khi nhìn rõ mặt mũi nữ sinh đứng trên bục giảng, cậu ấy thốt ra một tiếng kêu nhỏ.
 
Động tĩnh này thu hút ánh mắt của một bộ phận nhỏ nam sinh ngồi hàng ghế sau. Ngay cả Kỳ Nhiên cũng quay lại nhìn cậu ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cậu biết cậu ấy à?" Tống Nghiên ngồi phía trước quay đầu lại nhìn cậu ấy rồi nhân cơ hội này tựa đầu vào đống sách chất cao như núi trước mặt, sau đó há miệng cắn một miếng bánh bao nhân thịt mà vừa rồi chưa ăn xong.
 
Bùi Tử Dập nhíu mày "hừ" một tiếng, biểu cảm trở nên khác thường. Một lúc sau, cậu ấy cầm bút lên chọt chọt vào sau lưng Kỳ Nhiên ngồi phía trước: "Cậu còn nhớ hồi trước tôi từng kể với cậu là ở lớp 12/5 có một nữ sinh lúc trực cổng cứ luôn giấu diếm giáo viên giúp tôi thoát nạn không?"
 
"Ừ." Kỳ Nhiên đáp một tiếng, loáng thoáng nhớ ra đúng là có chuyện này.
 
Đầu óc Tống Nghiên choáng váng: "Trực cổng cái gì cơ? Giấu diếm giáo viên để cậu thoát nạn là sao cơ?"
 
"Chẳng phải buổi sáng tôi đến trễ nên hay được vinh danh trên "Bảng vàng" đấy sao. Vì chuyện này mà tôi bị thầy Tôn phạt không ít lần. Có lần đó tôi đến trễ, nữ sinh trực ở cổng không những không ghi tên tôi vào sổ mà còn giấu giáo viên giúp tôi nữa. Chuyện như vậy xảy ra chừng bốn năm lần lận."
 
Bùi Tử Dập chỉ chỉ Từ Tri Tuế đang đứng trên bục giảng: "Đó, là cậu ta đó."
 
Tống Nghiên nghiêm túc quan sát nữ sinh trên bục mấy lần, cứ cảm thấy cô bạn này sao hơi quen quen.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải cậu ấy là hoa khôi lớp 12/5 à? Hồi mới vào lớp mười lúc thay mặt học sinh ưu tú lên phát biểu dưới cột cờ, cậu ấy đã hùng hồn tuyên bố nhất định sẽ vào được lớp chúng ta đấy. Cảnh tượng lúc đó chấn động lắm, không ngờ cậu ấy làm được thật."
 
Bùi Tử Dập cào cào mái tóc vì vùi đầu ngủ mà rối như ổ gà: "Cậu nói xem tại sao cậu ấy lại phải vào lớp mình cho bằng được vậy?"
 
"..."
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao hỏi một câu hết sức nhảm nhí như vậy? Chỉ cần là học sinh có lòng cầu tiến một chút thì ai mà chẳng muốn vào được lớp chọn chứ?
 
Tống Nghiên lại gặm một miếng bánh bao, đang định mở miệng nói tiếp thì lại thấy Bùi Tử Dập khoanh tay tựa lưng vào ghế nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cậu ta tới đây là vì tôi."
 
"?"
 
Cậu ấy suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Tôi cảm thấy cậu ta thích thầm tôi."
 
"..."
 
Tống Nghiên không nhịn được nữa mà phun hết đồ trong miệng ra ngoài. Thân là bạn cùng bàn của cậu ấy, Kỳ Nhiên hơi nhíu mày khi phải hứng đạn.
 
"Xin lỗi nha Kỳ Nhiên, tại Bùi Tử Dập kể chuyện gây chấn động quá nên tôi không nhịn được." Tống Nghiên vừa nhịn cười vừa vội vàng lục lọi ngăn bàn tìm khăn giấy ra lau đồng phục cho Kỳ Nhiên.
 
Kỳ Nhiên phất phất vạt áo rồi lạnh nhạt đáp: "Không sao đâu."
 
Bùi Tử Dập duỗi cái chân dài dưới bàn học ra đạp lên ghế Tống Nghiên một cái: "Cậu có ý gì hả? Có rất nhiều người thích thầm ông đây lắm đấy nhé."
 
Dù gì thì cậu ấy và Kỳ Nhiên cũng được xưng là "Sao Song Tử" của trung học số 6 mà. Mặc dù thành thích của cậu ấy hơi kém hơn Kỳ Nhiên một chút nhưng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn chiều cao có chiều cao, người theo đuổi cậu ấy không hề ít hơn Kỳ Nhiên.
 
Chẳng qua dù đúng là vậy thật thì lời này phun ra từ miệng cậu ấy vẫn khiến người khác cảm thấy buồn cười. Tống Nghiên ôm bụng nói: "Nhưng dựa vào đâu mà cậu nghĩ người ta thích cậu chứ?"
 
"Nếu không phải thích tôi thì cậu định giải thích chuyện cậu ta bao che cho tôi như thế nào? Chắc chắn là vì thích tôi nên mới làm vậy. Kỳ Nhiên, cậu nói xem có đúng không?"
 
Kỳ Nhiên chẳng thèm phản ứng, đầu bút dừng lại ở một đáp án trên tờ giấy nhưng không di chuyển nên mực tụ lại thành một dấu chấm đen.
 
Thấy anh hồn vía lên mây, Bùi Tử Dập lại gọi thêm một tiếng. Bấy giờ Kỳ Nhiên mới quay đầu lại, đôi mắt đen láy không nhìn ra được cảm xúc, giọng nói cũng bình tĩnh thản nhiên trước sau như một: "Tôi có phải cậu ấy đâu, sao tôi biết được."
 
"..."
 
Bùi Tử Dập còn muốn nói thêm gì đó nhưng giọng của Tôn Học Văn đã vang lên lần nữa.
 
"Được rồi, các bạn mới tìm chỗ trống ngồi xuống đi, đừng chậm trễ thời gian học bài của lớp nữa."
 
Mấy bạn mới đáp lại một tiếng rồi nhao nhao lấp đầy chỗ trống bên dưới.
 
Thấy vậy, Bùi Tử Dập bắt chéo chân vỗ vỗ cái bàn trống bên cạnh mình rồi nói: "Chờ mà xem, chắc chắn cậu ta sẽ ngồi bên cạnh tôi."
 
"Cậu tự luyến vừa vừa thôi!"
 
Tống Nghiên tức giận xì một tiếng nhưng ánh mắt lại dính chặt vào Từ Tri Tuế. Chỉ thấy cô đeo cặp sách đi thẳng về phía bọn họ không chút do dự, sau đó dừng lại ở chỗ trống bên cạnh Bùi Tử Dập.
 
Từ Tri Tuế nhìn mọi người xung quanh chỗ trống một vòng sau đó mới vui vẻ cười với Bùi Tử Dập một cái: "Xin hỏi tôi có thể ngồi chỗ này không?"
 
"..."
 
Bùi Tử Dập vô thức nhướng mày với Tống Nghiên, ý trong ánh mắt kia à: "Nhìn đi, tôi nói không sai chứ?"
 
Tống Nghiên nuốt nước miếng một cái, lặng lẽ cho cậu ấy một ngón tay cái.
 
"Được thì được thôi, nhưng hàng sau toàn đám cao to cả, cậu không sợ không thấy gì trên bảng à?" Bùi Tử Dập đáp.
 
"Không sao, thị lực của tôi rất tốt."
 
Bùi Tử Dập nhún nhún vai rồi làm một động tác tay xin cứ tự nhiên.
 

Nhân lúc vẫn chưa vào học, Từ Tri Tuế tranh thủ dọn dẹp chỗ ngồi mới của mình một chút.
 
Phải nói rằng rằng nam sinh ngồi chỗ này trước đây thật sự hơi mất vệ sinh. Trong ngăn bàn chỗ nào cũng có giấy vụn thì thôi đi, còn cả kẹo cao su đã nhai rồi và giấy chùi nước mũi nữa! Cũng chẳng biết tại sao Bùi Tử Dập lại chịu đựng được một người bạn cùng bàn như thế.
 
Chỉ là tất cả những chuyện đó không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là từ nay về sau cô chỉ cần ngước mắt lên là sẽ thấy được thiếu niên như sáng sủa sạch sẽ kia...
 
Hình như tóc anh ngắn hơn trước kia một chút rồi, để lộ đường cong góc cạnh và ngũ quan rõ ràng. Khuôn mặt anh phản chiếu qua cửa sổ thuỷ tinh, nhìn ra được khí chất trẻ trung tràn đầy sức sống của một cậu thiếu niên. Lúc tập trung làm việc của mình, Kỳ Nhiên và tiếng ồn xung quanh tựa như hai thế giới khác nhau vậy.
 
Chỉ nhìn mỗi cái bóng lưng thôi nhưng Từ Tri Tuế đã mừng lắm rồi. Cô lặng lẽ nói thầm trong lòng: "Kỳ Nhiên, tôi lại cách cậu gần hơn một bước rồi."
 
Chờ đến khi cô dọn dẹp bàn xong thì cũng là lúc kết thúc giờ học buổi sáng. Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập bị giáo viên gọi lên văn phòng. Một nhóm nam sinh ngồi hàng ghế sau lập tức tới gần làm quen với bạn nữ mới tới.
 
Tống Nghiên cực kỳ khinh bỉ đuổi bọn họ ra, còn bản thân thì lại tự giới thiệu về mình với Từ Tri Tuế.
 
"Tôi là Tống Nghiên, là lớp phó thể dục của lớp này. Bạn cùng bàn của cậu tên là Bùi Tử Dập, bạn ngồi trước mặt cậu tên là Kỳ Nhiên, cũng là lớp trưởng lớp chúng ta."
 
"Tôi biết tên các cậu." Từ Tri Tuế cong môi cười để lộ hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào như lê.
 
"Cậu biết ư?"
 
Từ Tri Tuế chớp chớp mắt, thuận miệng bịa ra một câu chuyện trong lúc khẩn cấp: "Bởi vì tất cả học sinh lớp 12/1 các cậu đều rất nổi tiếng."
 
Thật ra lời này không phải giả, học sinh lớp này đúng là nhân tài đến từ khắp nơi. Tống Nghiên bật cười sửa sai cho cô: "Bây giờ cậu phải nói là lớp 12/1 chúng ta chứ."
 
"..." Từ Tri Tuế che miệng lại, cười tươi đến nỗi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
 
Bọn họ đang nói chuyện thì Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập từ văn phòng

đi về lớp. Trong tay bọn họ ôm một chồng vở bài tập, vừa vào lớp đã phát xuống cho mọi người.
 
Từ Tri Tuế nhanh mắt thấy được bóng dáng kia. Thế là mắt cô sáng bừng, dính chặt vào mỗi bước chân của người ta, không nghe lọt tai lời Tống Nghiên đang nói nữa.
 
Một lúc sau, Kỳ Nhiên quay lại chỗ ngồi. Tống Nghiên cầm quyển sách mới được phát cho liên tục than vãn: "Cái gì thế này hả trời? Còn chưa chính thức vào học đã phát bài tập rồi, có để cho người ta sống nữa không vậy?"
 
"Đây là bài tập do trường trung học trực thuộc Đại học B biên tập. Thầy Tôn đã đặt cho cho học sinh lớp chúng ta mỗi người một quyển." Kỳ Nhiên xoay người đưa quyển vở được truyền từ trên xuống cho Từ Tri Tuế.
 
"Cảm ơn." Từ Tri Tuế nhận lấy, do dự hai giây rồi mới lấy hết can đảm hỏi lại: "Kỳ Nhiên, cậu còn nhớ tôi nữa không? Tôi là Từ Tri Tuế. Hồi tiểu học chúng ta học chung một lớp đấy."
 
Kỳ Nhiên ngước mắt lên nhìn rồi cười khẽ một tiếng: "Nhớ chứ, hồi cấp hai chúng ta cũng học chung trường mà."
 
"Đúng thế! Cậu học lớp 6/3, tôi học lớp 6/6. Lớp học của chúng ta nằm ở cùng một tầng đấy."
 
Kỳ Nhiên gật đầu một cái: "Ừ, hồi đó giáo viên chủ nhiệm lớp các cậu là giáo viên dạy Tiếng Anh lớp chúng tôi."
 
Tống Nghiên ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm: "Hoá ra các cậu đã quen biết nhau từ trước rồi."
 
Vậy thì cậu ấy còn giới thiệu làm quái gì nữa.
 
Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai người nhanh chóng dừng lại vì sự xuất hiện của giáo viên đứng lớp tiết đầu. Bùi Tử Dập cũng tạm biệt đám người nãy giờ ngồi cười hi hi ha ha với mình để quay lại chỗ ngồi, bắt đầu kiếp sống lớp 12 đau khổ.
 
Sau đó, suốt cả ngày hôm ấy, Từ Tri Tuế không tìm được cơ hội nói chuyện với Kỳ Nhiên nữa. Có vẻ như Kỳ Nhiên cực kỳ bận rộn. Sau giờ học, anh luôn trong trạng thái không phải bị giáo viên gọi lên văn phòng nói chuyện thì cũng là bị mấy người anh em kéo đi chơi bóng rổ. Còn Từ Tri Tuế thì vì người ta vẫn còn nhớ mình mà lén lút mừng thầm rất lâu.
 
Nền tảng của học sinh lớp chọn rất tốt nên tốc độ dạy học của giáo viên cũng rất nhanh. Chỉ mới mấy phút mà giáo viên đã giảng xong một kiến thức quan trọng rồi.
 
Từ Tri Tuế đã quen với tiết tấu dạy chậm ở lớp bình thường nên trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịp. Cô vốn định nhân giờ tự học buổi tối để hệ thống lại các kiến thức chưa hiểu lắm một lần, ai ngờ Tôn Học Văn lại biến buổi tự học hôm đó thành một buổi họp lớp tốn thời gian. Ông ấy đề cập từ vấn đề thành tích cuối kỳ đến thái độ học tập, sau đó lại đá qua nội quy trường học và vấn nạn yêu sớm.
 
Cứ như vậy đến khi hết một tiết học, Tôn Học Văn mới hài lòng cầm cốc nước giữ nhiệt ra khỏi lớp. Từ Tri Tuế nhân lúc này mà đi vệ sinh một chuyến. Đến khi cô về thì có bạn tới bảo cô lên văn phòng của thầy Tôn một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Từ Tri Tuế vừa mới đi đến cửa phòng làm việc đã nghe thầy Tôn nghiêm nghị khiển trách mấy nam sinh bướng bỉnh. Dáng vẻ của ông ấy thật sự có thể làm người ta sợ mất hồn mất vía.
 
Hoặc cũng có thể là vì trong buổi họp lớp vừa rồi có đề cập đến vấn đề yêu sớm nên Từ Tri Tuế ít nhiều có chút chột dạ. Vì vậy đến khi các nam sinh đi hết rồi thì cô mới dám thò đầu vào trong liếc nhìn một cái.
 
Thầy Tôn đã chuyển tầm ngắm tới nữ sinh đứng cạnh bàn: "Còn em nữa Tần Di. Cả kỳ trước tổng cộng lớp mình chịu trách nhiệm vẽ báo tường bốn lần mà lần nào cũng đứng đầu bảng bình chọn từ dưới đếm lên. Em như vậy sao có thể tiếp tục đảm nhận vị trí lớp phó tuyên truyền được nữa hả?"
 
Nữ sinh tên Tần Di kia cúi đầu, ngón tay cuộn vào nhau, trên mặt lộ vẻ uất ức: "Chuyện này không thể hoàn toàn trách một mình em được đâu ạ. Em vốn đã không giỏi khoản vẽ báo tường rồi. Hồi đó em nhậm chức lớp phó tuyên truyền là vì lớp mình chẳng ai muốn làm cả nên thầy ép em làm đấy chứ."
 
Tôn Học Văn suýt nữa thì không nén được cơn giận: "Vậy em không biết nhờ các bạn khác làm giúp mình hả? Phải biết cách phát huy lực lượng quần chúng chứ."
 
Tần Di bĩu môi: "Lớp chúng ta ai cũng là học sinh xuất sắc. Mấy cái chuyện làm báo tường này có làm cũng chẳng được cảm ơn, lại còn lãng phí thời gian nữa. Ai muốn làm với em chứ?"
 
"..."
 
"Báo cáo." Từ Tri Tuế gõ gõ cửa văn phòng, thu hút sự chú ý của Tôn Học Văn và Tần Di.
 
Hàng lông mày đang nhíu chặt của Tôn Học Văn hơi giãn ra một chút: "Vào đi."
 
Ông ấy gõ nhẹ lên bàn mấy cái rồi nói với Tần Di: "Thế nên chẳng phải bây giờ thầy gọi bạn khác tới hợp tác với em đây rồi sao?"
 
Từ Tri Tuế bước tới trước bàn làm việc, dáng vẻ khôn khéo: "Thầy Tôn, thầy tìm em ạ?"
 
Vẻ mặt Tôn Học Văn dịu đi một chút. Ông ấy từ tốn nói: "Đúng vậy, thầy nghe cô Chu nói khả năng vẽ của em rất tốt. Báo tường của lớp 12/5 trước kia đều là do em vẽ hả?"
 
Từ Tri Tuế gật đầu một cái, chờ câu tiếp theo của ông ấy.
 
Tôn Học Văn bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi tiếp tục: "Đúng thế, chẳng phải sắp đến ngày kỷ niệm 60 năm thành lập nước hả? Đây là dịp lễ lớn nên nhà trường yêu cầu các lớp làm báo tường về chủ đề này. Hẳn là em đã từng nghe nói đến thành tích báo tường của lớp 12/1 chúng ta trước kia rồi nhỉ? Thế nên từ bây giờ trở đi thầy muốn giao việc làm báo tường này cho em và Tần Di cùng chịu trách nhiệm. Em thấy có được không?"
 
Từ Tri Tuế liếc nhìn Tần Di, thấy cô bạn kia nháy mắt với mình một cái như chào hỏi.
 
Thế là Từ Tri Tuế mỉm cười: "Được ạ. Vậy sau này cậu cứ giao việc vẽ báo tường cho tớ, còn cậu chịu trách nhiệm phần viết nhé. Chữ viết bằng phấn của tớ... Nói thật là không được đẹp cho lắm."
 
Tần Di hơi nghẹn lời: "Nhưng chữ của tớ cũng xấu lắm. Tớ còn đang trông cậy vào cậu đây này."
 
"..."
 
Tôn Học Văn nhất thời cứng họng. Tại sao lớp 12/1 bọn họ đường đường là một lớp chọn mà lại bị một cái báo tường làm khó thế này?
 
Đúng vào lúc ông ấy do dự có nên tự thân ra trận hay không thì Từ Tri Tuế ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên lên tiếng: "Thật ra em có biết một người viết chữ bằng phấn không tệ lắm."
 
"Ai vậy?"
 
"Kỳ Nhiên ạ."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện