"Kỳ Nhiên ư?"
Nhớ tới cuốn vở ghi chỉnh tề ngay ngắn, bút pháp mạnh mẽ cứng cáp nhìn là biết chữ của người đã từng luyện thư pháp của Kỳ Nhiên, Tôn Học Văn không khỏi gật đầu: "Đúng là chữ của Kỳ Nhiên không tệ. Chỉ là chuyện này các em phải hỏi ý kiến bạn ấy trước một chút. Kỳ Nhiên là lớp trưởng nên ngày nào cũng có rất nhiều chuyện cần làm. Quan trọng nhất là..."
"Không được làm lỡ việc học tập của cậu ấy!" Tần Di gãi gãi tai rồi mỉm cười đầy tinh nghịch: "Thầy Tôn à, cả lớp sẽ luôn nhớ lời này của thầy. Ai mà chẳng biết lớp trưởng là cục cưng trong lòng thầy chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không biết người trên kẻ dưới gì cả." Tôn Học Văn quát Tần Di một câu rồi khoát khoát tay: "Thôi đi đi đi, chuyện này cứ quyết định vậy đã. Nếu có khó khăn gì thì các em cứ phản ánh lại với thầy. Bây giờ thì về lớp học đi."
Đến khi đi ra khỏi văn phòng rồi Từ Tri Tuế vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ nỗi khiếp sợ vừa rồi. Tôn Học Văn là ai chứ? Thế mà cũng dám có người nói chuyện kiểu đùa giỡn trước mặt ông ấy. Chỉ mỗi việc này thôi đã đủ để cô nhìn Tần Di bằng ánh mắt kính nể rồi.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Từ Tri Tuế, Tần Di che miệng cười: "Có phải cậu cảm thấy tớ cực kỳ dũng cảm không?"
"Thầy ấy rất nghiêm túc. Cậu không sợ thầy ấy hả?" Hồi trước Từ Tri Tuế đã từng ngồi phòng thi có Tôn Học Văn làm giám thị rồi. Khung cảnh lúc đó thật sự là mỗi lần nghĩ lại là một lần nghẹt thở.
"Thật ra thầy Tôn là dượng của tớ đấy. Chỉ là ở trường thầy không cho tớ gọi mình là dượng. Lúc không ở trường thầy ấy tốt lắm, chỉ có điều hơi đặt nặng thành tích một chút thôi. Kỳ này lớp chúng ta đặt cho thầy ấy một biệt danh mới đấy. Cậu biết đó là gì không?"
Từ Tri Tuế ngơ ngác lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Husky rình trộm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phì..." Từ Tri Tuế không nhịn được phải cười thành tiếng: "Sao lại thế?"
"Bởi vì dáng vẻ đứng núp ở cửa sau rình trộm chúng ta trên lớp của thầy ấy trông chẳng khác gì chó husky!"
"..."
Hai người cứ vậy mà vừa cười nói vừa đi về lớp. Tần Di thoải mái khoác tay vào tay Từ Tri Tuế: "Đúng rồi, sao cậu lại nghĩ đến việc mời Kỳ Nhiên góp sức vào báo tường vậy?"
"Hồi tiểu học bọn tớ học chung với nhau. Khi đó giáo viên hay khen chữ của cậu ấy rất đẹp."
"Vậy hả? Hoá ra các cậu đã quen nhau từ trước rồi. Vậy hẳn là cậu biết cậu ấy rất giỏi nhỉ? Nhiều lần đứng nhất lớp không nói, nghe nói lần trước cậu ấy còn giật được giải nhất cuộc thi vật lý toàn quốc nữa cơ. Tóm lại là ở trong lớp chúng ta, sự tồn tại của cậu ấy là sự tồn tại của một người không học điểm vẫn cao, là cục cưng trong lòng các giáo viên đấy. Cậu đừng thấy cậu ấy lúc nào cũng đeo tai nghe dáng vẻ tách biệt với thế giới mà nhầm. Nếu cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bảng là tim giáo viên đang dạy lúc đó đập như đánh trống cho mà xem."
"Tại sao?"
"Bởi vì như vậy chắc chắn là giáo viên giảng sai rồi."
"... Ha ha ha ha..." Hai nữ sinh cứ vậy mà cười ầm lên.
Tính cách Từ Tri Tuế rất hoạt bát sáng sủa nên mối quan hệ với mọi người không tệ. Cô thuộc kiểu người thích ngoại giao nên đi đến đâu cũng có bạn. Còn Tần Di thì lại là một người có tính cách sôi nổi hiếm có trong số ít các nữ sinh trong lớp 12/1, gặp ai cũng nói chuyện qua lại được mấy câu.
Thế nên dưới hành động "làm mối" của thầy Tôn, hai người nhanh chóng đóng được một con thuyền tình bạn hữu nghị nho nhỏ, trở thành đôi bạn thân có tác dụng dưỡng mắt nhất trong lớp 12/1.
Sau này, trong quãng thời gian u tối nhất cuộc đời kia, Từ Tri Tuế đã phải biết ơn rất nhiều lần vì mình vẫn còn một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh.
Tất nhiên những chuyện đó thì sau này lại nói.
Lúc hai người bọn họ về tới cửa lớp thì tiết tự học thứ hai đã bắt đầu rồi. Nhìn thấy giáo viên tiếng Anh có danh xưng "Diệt Tuyệt sư thái" đang đứng trên bục giảng canh lớp, hai người lập tức dừng cười, ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi.
Trước khi tách ra, Tần Di kéo nhẹ vạt áo Từ Tri Tuế rồi nhỏ giọng nói: "Tớ và Kỳ Nhiên không quen nhau lắm, cậu đi hỏi ý cậu ấy nhé."
Lúc đó Từ Tri Tuế đã gật đầu đồng ý nhưng sau khi về chỗ lại phân vân không biết nên mở miệng thế nào.
Trạng thái này kéo dài mãi đến khi kết thúc tiết tự học thứ hai. Khi tiếng chuông tan học vang lên, Bùi Tử Dập ngồi cùng bàn với cô bị đánh thức, bèn đứng dậy vừa dọn dẹp sách vở vừa giục Kỳ Nhiên về nhà.
"Kỳ Nhiên, cậu nhanh lên chút đi, tối nay có trận chung kết đấy. Chúng ta mà về trễ là lỡ trận của Kobe mất."
"Nếu dì Ngô biết ban ngày cậu lên lớp ngủ gà ngủ gật, đến tối lại thức đêm xem đấu bóng thì sẽ cầm chổi quất cậu nhừ đòn cho mà xem." Kỳ Nhiên chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ bình tĩnh làm cho xong bài cuối cùng.
Bùi Tử Dập ngồi lên trên bàn học, chân gác lên thành ghế, thờ ơ hừ một tiếng: “Gần đây mẹ tôi làm cả ca đêm nên không có thời gian quan tâm đến tôi đâu. Ui chao