Sau khi Tô Mi xuống lầu, cô đứng cạnh bồn hoa đá vào đó giống như phát tiết.
Cô thật sự đã bị Trần Thì Nhất làm cho tức chết rồi!
Trên thế giới sau lại có người đàn ông phản ứng chậm chạp như thế được chứ?
Vừa rồi lúc chơi đấu địa chủ, Tô Thành Húc và Tần Lăng phối hợp vô cùng ăn ý, mà Trần Thì Nhất và cô… rối tinh rối mù, căn bản không có chút nào hiểu ý nhau cả.
Càng nghĩ Tô Mi càng tức giận.
Mới đầu bắt gặp Tần Lăng và Trần Thì Nhất ở trong hành lang, cô còn tưởng bọn họ là quan hệ đó, cho nên lúc ấy tâm tình cô suy sụp, cảm xúc không tốt cho lắm.
Sau khi ngồi một lúc, cô mới hiểu rõ quan hệ của hai người bọn họ, bọn họ quen nhau cũng vì Thẩm Nhu, thời gian quen cũng không ngắn, nên mối quan hệ cũng không tệ lắm.
Chỉ đơn giản là như vậy.
Hơn nữa, Tô Mi cảm giác Tần Lăng có ý tứ muốn làm chị dâu mình hơn, nên dần dần, địch ý đối với cô ấy cũng nhạt bớt.
Bây giờ tức giận, chủ yếu là vì Trần Thì Nhất quá ngốc nghếch.
“Tô Mi!”
Giọng nam truyền tới từ phía sau, tinh thần Tô Mi rung động, cú đá này hơi dùng sức đá vào bồn hoa, đau đớn từ ngón chân truyền tới khiến cô cong cả eo lại.
Trần Thì Nhất thong dong chạy qua đưa tay đỡ cô, “Sao rồi? Ngồi xuống để tôi xem cho cô?”
Tô Mi hất tay cậu ra, ngạo kiều quay mặt sang chỗ khác không chịu nhìn cậu.
Trần Thì Nhất lập tức luống cuống gấp gáp, “Xin lỗi, là tôi khiến cô giật mình rồi.
”
“Có phải cô tức giận vì tôi ngốc quá đúng không? Xin lỗi, lần đầu tiên tôi chơi nên kéo chân cô lại, thật ngại quá…”
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, ăn nói khép nép xin lỗi.
Tô Mi càng nghe càng tức, cô không muốn nghe lời xin lỗi gì cả.
Tô Mi đứng dậy, khập khiễng định đi, không muốn để ý tới Trần Thì Nhất nữa.
Cậu lại đứng dậy, chạy tới đỡ cô, “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.
”
Tô Mi không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng không kháng cự như trước nữa.
Tuy rằng phương diện tình cảm của Trần Thì Nhất tương đối chậm chạp, nhưng đối với cô cũng rất biết chăm sóc chu đáo.
Nói ngắn gọn là ngốc nghếch nhưng vẫn có tâm.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Tô Mi thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cũng không thể nổi giận với Trần Thì Nhất mãi được, dù sao thì cái gì cậu cũng không biết.
Sau khi nghĩ thông, Tô Mi ngừng lại đứng thẳng người nhìn về phía Trần Thì Nhất, “Anh cõng tôi.
”
Trần Thì Nhất sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cũng không hỏi gì, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Tô Mi, “Lên đi.
”
Tô Mi nở nụ cười ghé vào trên lưng cậu, còn bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu, nói rằng cô và Trần Thì Nhất đi mua một ít đồ uống dành cho buổi tối.
…
Khi Tô Mi và Trần Thì Nhất trở về bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn không ít.
Hơn nữa Thẩm Nhu phát hiện, trên mặt Tô Mi đỏ bừng, là xấu hổ sao?
Thẩm Nhu không nghĩ nhiều, để Tô Mi chơi hộ mình rồi vào phòng ngủ một lát.
Chờ tới lúc Thẩm Nhu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy rưỡi.
Cửa phòng bị gõ vang, bên ngoài truyền tới giọng nói của Tần Lăng, “Sư phụ, rời giường ăn cơm thôi, ‘sư mẫu’ làm đậu hũ Ma Bà và thịt viên sốt tương chị thích ăn nhất đó.
”
Tần Lăng vừa kêu một tiếng ‘sư mẫu’, sau lưng vang lên một tiếng ho nhẹ.
Lưng cô ấy lập tức đứng thẳng, sống lưng lạnh buốt, da đầu đã tê rần nhưng vẫn phải kiên cường cười một cái, quay đầu nhìn về phía Tư Minh Cẩm không biết đã đứng sau từ lúc nào.
Hai chữ ‘sư mẫu’ vừa rồi, nhất định anh đã nghe được!
Tần Lăng cười gượng ép, sợ rằng Tư Minh Cẩm sẽ tức giận, dù sao trước kia Giang Trì Ý còn ở bên Thẩm Nhu, Tần Lăng cũng từng trêu chọc gọi anh ta là ‘sư mẫu’, kết quả bị anh ta mắng cho một trận.
Đại khái là do cái danh xưng này gây tổn hại không ít tới sự nam tính của anh ta.
Cho nên, Giang Trì Ý vô cùng không thích.
Sau đó, Tần Lăng cũng không bao giờ gọi anh ta một tiếng ‘sư mẫu’ nữa, hôm nay là do vui vẻ, trong lúc nhất thời không để ý nên trêu chọc Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm.
Không đợi Tư Minh Cẩm phát cáu, Tần Lăng cúi đầu nhận sai trước, “Tư tiên sinh, tôi sai rồi, sau này sẽ không gọi nữa!”
Tư Minh Cẩm im lặng một lát, dở khóc dở cười.
Anh có thể nói anh không ngại không? Ngược lại rất…
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Tư Minh Cẩm.
Thẩm Nhu ra ngoài, vỗ bả vai Tần Lăng an ủi, “Không có việc gì, ‘sư mẫu’ của em rất thích xưng hô này.
”
Người đàn ông ngẩn người, khóe môi cong cong, nhẹ ‘ừm’ một tiếng xem như phụ họa lời nói của Thẩm Nhu.
Tần Lăng bên cạnh ngây ngốc, mãi cho tới khi Tư Minh Cẩm thân mật ôm lấy Thẩm Nhu đi qua trước mặt cô ấy mới khôi phục tinh thần.
Tư Minh Cẩm thật sự không biết ngại, không chút keo kiệt mà show ân ái trước mặt mọi người, giống như sợ ai không biết Thẩm Nhu là bạn gái mình vậy, diễn giải từ ‘ân ái’ một cách vô cùng sống động.
Tô Thành Húc tỏ vẻ buồn nôn, “Tôi nói hai người đấy, đừng làm thế nữa được không, tôi no lắm rồi, thật sự no lắm rồi!”
Còn ăn thức ăn cho chó nữa, có lẽ cơm tối anh cũng không cần ăn nữa.
Tư Minh Cẩm không thèm phản ứng lại, đang nói chuyện bên tai Thẩm Nhu, “Em nhìn sau gáy em họ em đi.
”
Thẩm Nhu nghi hoặc liếc anh một cái, vẫn nghe lời đứng dậy ngồi xuống phía sau Trần Thì Nhất, ánh mắt nhanh chóng liếc một cái, sau đó trừng mắt kinh sợ.
Thẩm Nhu quay đầu tò mò nhìn Tư Minh Cẩm, muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao sau gáy Trần Thì Nhất lại có dấu son?
Ai hôn?
Lúc cô ngủ đã xảy ra chuyện gì?
Tư Minh Cẩm cười không nói, tiện tay lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu: Bây giờ không tiện nói, chờ mọi người đi sẽ nói cho em.
Vì chuyện này mà lúc ăn cơm Thẩm Nhu đứng ngồi không yên, vô cùng vội vàng.
Cơm tối vừa xong, Tô Thành Húc muốn mời mọi người đi hát karaoke, bị Thẩm Nhu nghiêm khắc từ chối, không chỉ thế, cô còn tiễn khách rất sớm, thái độ khác biệt so với bình thường.
…
Mười giờ đêm, Thẩm Nhu bị Tư Minh Cẩm dụ dỗ nằm chung chăn với anh.
Người