Người đàn ông không nói lời nào, chỉ yên lặng thay bộ quần áo nhuốm máu ra, chôn xuống cái hố ở gần đó, vừa nhìn đã biết là một người có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã cực kỳ dày dặn.
Vân Mạt nhìn anh ta, trên đầu anh ta có một đám khí đen, thoạt nhìn tướng mạo thì có vẻ anh ta đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc cởi áo ra, cô khẽ liếc một cái, với bộ xương cốt kia, người này tuyệt đối không vượt quá hai mươi lăm tuổi.
Xem ra đã dịch dung! Chẳng qua, mặt nạ da người ở thời đại này đã lợi hại đến thế này rồi cơ à?
"Chúng ta ra ngoài bằng cách nào? Anh có thể liên lạc với bên ngoài không?" Vân Mạt hỏi anh ta.
"Đừng hy vọng vào chuyện liên lạc với đội cứu hộ, cô không sống được đến ngày bọn họ tìm đến đâu." Người đàn ông nói.
Vân Mạt bị thái độ khinh khỉnh trong lời nói của anh ta chặn họng một chút.
"Vậy chúng ta phải tự đi ra ngoài à?"
Vân Mạt thử hỏi thêm lần nữa.
Chỗ này chỉ có hai người các cô, cô lại không có lực công kích, lúc mấu chốt còn có thể mang ra làm bia đỡ đạn, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ dẫn cô theo.
"Nếu mạng cô có thể chống đỡ được đến sáng mai, may ra cô còn có cơ hội."
"Tôi? Vậy anh thì sao?"
"Tôi không chết được."
Vân Mạt: "..." Tên khốn này lại khinh bỉ cô.
Rất nhanh sau đó, cô đã hiểu được hàm ý của người đàn ông.
Ban đêm ở khu rừng rậm này, thật sự quá nguy hiểm.
Cô khó mà tưởng tượng được, lúc tìm đường đến đây, cô đi một mình trong thời gian dài như thế mà lại không gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Chẳng lẽ cô là người có đại khí vận?
Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng Vân Mạt thấy đám khói đen trên đỉnh đầu của người đàn ông kia càng lúc càng dày đặc, nhất là phía bên trái.
"Cẩn thận bên trái." Cô theo bản năng hô lớn lên.
"Bốp", người đàn ông giơ một chân lên đạp về phía đó, tiếng va chạm mạnh truyền đến từ đằng sau một cái cây cách đó không xa.
"Là linh cẩu, chúng ra rời khỏi đây."
Vân Mạt biết, loài sinh vật này sống theo bầy đàn, thuộc loài sói, một khi bị chúng nó bao vây, với thương tích của hai người các cô hiện tại thì chỉ có một con đường chết.
Người đàn ông vừa dứt lời đã đi thẳng về khu rừng trước mặt.
"Đừng đi hướng đó, đi bên phải."
Mượn ánh sáng phát ra từ trí não cùng với đôi mắt có một không hai của mình, cô có thể cảm giác được, lúc đi về phía trước, khí đen trên đầu người đàn ông càng dày đặc.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của đường sinh cơ.
Tuy cô không có năng lực tiếp tục bói toán, cũng không có năng lực bói cho chính mình, nhưng thông qua độ đậm, nhạt của đám khí đen trên đầu người đàn ông, ít nhất cô có thể phán đoán con đường đó có an toàn hay không.
Người đàn ông thế mà lại không hề nghi ngờ lời nói của cô.
Có lẽ trong lòng anh ta, đi về phía nào cũng như nhau.
Linh cẩu cực kỳ thành thạo chuyện săn mồi, hai người họ nhanh chóng rẽ sang con đường bên phải, bắt gặp xung quanh có không ít đôi mắt màu vàng.
Người đàng ông vừa chạy, vừa quan sát địa hình.
Tốc độ của đám sinh vật này cực nhanh, nếu không phải anh nổ súng dọa chúng, chúng đã sớm xông lên rồi.
Vân Mạt gian nan đuổi kịp tốc độ của anh ta, cái ô lớn kia có không ít tác dụng vào thời điểm mấu chốt, ít nhất lúc đám dã vật này nhào lên, cũng có thể ngăn cản chúng trong một thời gian ngắn.
Chỉ có thể nói là, Tinh Tế thực sự rất thần kỳ, bất kỳ thứ gì cũng được làm cực kỳ rắn chắc.
Thể lực của Vân Mạt không tốt lắm, nhưng cô vẫn luôn tìm được một chỗ dừng chân, vừa vặn tránh thoát đám linh cẩu.
Người đàn ông bớt chút thời gian nhìn về phía cô, ánh mắt thoáng lạnh một chút, thuận tay đánh chết con linh cẩu đang chuẩn bị ngoạm vào vai mình.
Sáu con linh cẩu, hai người họ phải mất hơn nửa giờ mới đánh gục được tất cả.
Cặp con ngươi đen tuyền của người đàn ông nhìn chằm chằm Vân Mạt, giọng nói trầm thấp: "Đi thế nào?"
Vân Mạt ngẩn người, độ nhạy cảm của người này đúng là rất mạnh.
"Ném sáu lần." Vân Mạt đưa cúc áo cho anh ta, lòng bàn tay cô xòe rộng ra, ý bảo anh ta có thể ném vào lòng bàn tay cô.
Liều một phen vậy, cô không được tự tính cho chính mình, vậy người khác tính chắc là được nhỉ?
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, tùy ý ném vài lần.
"Nội quái là Khảm, ngoại quái là Tốn, quẻ Phong Thủy Hoán.
Sơ lục hào: dụng chứng, mã tráng, cát!"* (1)
*Phong Thủy Hoán là quẻ số 59 trong Kinh dịch, gồm có 6 hào, sơ lục hào là hào đầu tiên (tính từ dưới lên), có nghĩa là dùng con ngựa mạnh để cứu vớt, tốt!
"Tìm một con vật rồi đi theo nó."
- ------
Hai người túm được một con quái thú nhỏ có hình tứ giác, một đường đi thẳng không ai lên tiếng nói chuyện.
Đến tận khi trời sáng, cuối cùng hai người cũng nghe được tiếng rè rè của một con tàu nhỏ.
"Lão đại! Là anh à?"
Đầu óc Vân Mạt choáng váng không thể chịu đựng thêm được nữa, nếu không phải dục vọng cầu sinh của cô quá mãnh liệt, cô đã sớm ngã xuống rồi.
Lúc này nghe được âm thanh, tinh thần của cô thả lỏng, trước mắt bỗng dưng trở nên tối đen, cơ thể mềm oặt ngã xuống.
Chờ khi cô tỉnh lại một lần nữa, đã nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, giường đệm trắng toát và người máy đang giúp cô trị bệnh.
Một bệnh nhân cùng phòng mở lên một đoạn video.
"Rạng sáng hôm nay, liên bang trung ương