"Tinh..."
"Tinh..."
"Tinh..."
Dường như các trường đại học đã ước hẹn trước, âm thanh tin nhắn liên tục vang lên.
Lúc đầu, Vân Mạt còn có chút hứng thú mở ra đọc, về sau cô cũng lười động đậy.
"Rất tiếc khi phải thông báo với bạn, bạn không phù hợp với tiêu chuẩn trúng tuyển của trường đại học Khoa học Kỹ thuật Loren..."
"Rất tiếc khi phải thông báo với bạn, đơn xin gia nhập đại học Công nghệ Khoa học York của bạn không được chấp thuận..."
"Vô cùng xin lỗi..."
Nụ cười trào phúng nơi khóe miệng của Vân Mạt ngày càng nở rộ, cô ngả người xuống gối, quyết định kiểm tra thân thể của mình trước.
Ngũ huyền thuật bao gồm: Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc.(1)
Sơn là bí thuật tu tâm dưỡng tính, rèn luyện thân thể.
Y sử dụng các phương thuật, phương tế, châm cứu, linh trị...!để chăm sóc sức khỏe và chữa bệnh.
Còn Mệnh, Tướng, Bốc thường bị coi là mê tín, bị tẩy chay một cách mạnh mẽ.
Nhưng trên thực tế, trong lịch sử có không ít những nhà quân sự đều tinh thông Bốc thuật (xem bói, bốc quẻ), chẳng hạn "Mai Hoa Dịch Số", "Nạp Giáp Đoạn Dịch", "Lục Nhâm Thần Khóa", "Kỳ Môn Độn Giáp".
Mà nhà họ Vân, chính là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lánh đời, đệ tử dưới trướng nhà họ Vân được chọn một trong Ngũ huyền thuật để học, mà Vân Mạt chính là đệ tử đứng đầu trong số ấy.
Năm đó, một tay Phù lục chi thuật (thuật bùa chú) của cô, đừng nói đến cầu phúc, sửa vận, cho dù muốn lập trận pháp phòng hộ cô cũng làm được.
Có trận pháp này, muốn chặn vũ khí hạng nặng cũng dễ như trở bàn tay.
Nếu không vì ngăn mạt thế tới, cô cũng không đến mức hao hết linh lực, xuyên tới thời đại này.
Vân Mạt kiểm tra lại cơ thể của mình, trên người cô mang một vòng sáng công đức, có lẽ đây chính là nguyên nhân cô có thể sống được đến bây giờ, dù sao cô cũng lập một công trạng to thế cơ mà.
Lúc trước cô vẫn chưa phát hiện, bây giờ cơ thể tốt lên một chút cô mới chú ý tới, Nguyên thần của cô đã suy yếu đến độ không thể chịu thêm một kích.
Tình trạng của cô bây giờ ứng với câu "miệng cọp gan thỏ", thực tế thì cô chỉ còn một lớp da mỏng che lại tử huyệt.
Nếu gặp sự cố thêm một lần nữa, chỉ sợ cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Chữa trị Nguyên thần là chuyện lửa xém lông mày.
Mà muốn chữa trị Nguyên thần, cần phải có một lượng lớn sức mạnh tín ngưỡng.
Vân Mạt nằm trên giường, điều hòa hơi thở rồi luyện Thổ Nạp công* (2), lấy thực lực của cô thì có thể tu hành ở bất kỳ tư thế nào.
*Thổ nạp công: là nội công cơ bản nhất, là có ý thổ (thải) ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch.
Nhưng khổ cái là, cô không cảm nhận được một tia linh lực nào.
Qua mấy lần gieo quẻ trước đây, cô có cảm giác tinh thần lực của mình đã bị tiêu hao khá nhiều.
Không biết có phải tinh thần lực có thể chuyển hóa thành linh lực không, lúc nào đó cô phải nghiệm chứng mới được.
Về phần sức mạnh tín ngưỡng càng mơ hồ hơn, hầu như không có chút nào, đây đúng là tình trạng khiến cho người ta đau đầu.
Cô thở dài, thiếu chủ nhà họ Vân từng quát tháo một phương, hiện tại chỉ sợ phải lừa bịp để sống qua ngày.
Còn vì sao lại nói thế á?
Vì thời đại này, khoa học kĩ thuật cực kỳ phát triển.
Lúc trước cô bị gãy xương nghiêm trọng như thế, sau khi được người máy nối xương xong, tiêm vài bình dịch dinh dưỡng là đã khôi phục lại bảy tám phần rồi.
Cô không nghĩ ra được, y thuật của cô còn có bao nhiêu tác dụng nữa.
Với tình trạng trước mắt, xem ra kỹ năng mà cô không am hiểu nhất là bói toán, lại là kỹ năng duy nhất mà cô có thể dựa vào để sinh tồn.
Trong tài khoản chỉ còn tám mươi tinh tệ, bây giờ Lam Tinh hầu như không có máy bay dân dụng bay ra bay vào, mà anh cả lại bận đến không thể phân thân, không có biện pháp chăm sóc cho cô.
Hai ngày nữa đến hạn kết toán tiền viện phí rồi, không biết cô có thể ký nợ không nữa?
Vân Mạt tựa người vào đầu giường, nhắm mắt lại, tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào.
"Hạ Lạc, cô lại mua sắm bừa bãi rồi." Một người đàn ông béo trắng, vẻ mặt không vui nói với người phụ nữ nằm giường bên cạnh cô.
"Cái gì gọi là mua sắm bừa bãi? Anh xem thỏi son này đi, màu son này tôi đã có đâu, nên mua là đúng rồi."
"Còn có cái túi xách này là phiên bản giới hạn, đầu tư vào nó còn bảo đảm hơn gửi tiền ở ngân hàng nữa đấy."
Hạ Lạc là một người phụ nữ có mái tóc xoăn, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, đối diện với vẻ mặt khó coi của người đàn ông, cô ta không có chút ăn năn hối hận nào.
"Cô...!Mấy thứ linh tinh này không ăn được cũng không dùng được, đám phụ nữ các người đúng là khó hiểu." Người đàn ông cực kỳ không vui.
"Nhưng tôi đâu có tiêu tiền của anh." Hạ Lạc dùng một câu nói chặn họng ông ta.
Vân Mạt vểnh tai lắng nghe trong chốc lát, cô có cảm giác như mình vừa chạm đến cánh cửa mở ra thế giới mới, bình minh đang đón cô ở phía trước.
Kiếp trước cô quá chú trọng vào việc tu hành, nên chưa từng phải tốn tâm sức vì chuyện củi, gạo, mắm, muối.
Có điều, ở thế kỷ 21 còn có cửa hàng trực tuyến, không có lý nào thời đại này lại không có.
Về lý thuyết, cô cũng có thể mở một cái mà.
Sử dụng trí não thật sự rất tiện, so với điện thoại di động của năm đó còn tiện hơn nhiều, màn hình trí não còn có thể thu nhỏ phóng to tùy ý.
Vân Mạt nghiên cứu một lát rồi đến trung tâm thương mại Tinh Võng để đăng ký một cửa hàng.
Tên cửa hàng dùng luôn bảng hiệu năm đó của nhà họ Vân: Hoa Hạ Dịch Học Đường.
Để tăng danh tiếng của cửa hàng nên cửa hàng mới đăng ký yêu cầu khai báo