Trần Hân từ lúc sẩy một bước chân kia, đầu óc liền trống rỗng.
Đến khi nghe tiếng xôn xao phía dưới khán đài, cậu mới nhận ra mình đang nằm sóng xoài đè lên người khác, tư thế thật quái dị, đã thế môi mình vừa khéo lại còn đang "thơm" lên mặt người ấy.
Cậu nhấc môi lên, chớp mắt một cái, dí sát vào như thế thì dẫu có cận thị cả nghìn độ cũng nhận ra gương mặt của "chàng".
Thoắt một cái, mặt Trần Hân đỏ ửng như tôm luộc.
Mà không chỉ mặt thôi đâu, cả người cậu nóng ran lên, cuống quýt, lồm cồm bò dậy, thốt lên: "Xin, xin lỗi cậu!" Micro còn chưa tắt, giọng Trần Hân truyền rõ mồn một xuống dưới.
Từ Tuấn Thưởng nhanh tay đỡ Trần Hân rồi lại kéo Trình Hâm, nhỏ giọng hỏi: "Hâm ca, mày có sao không?" - Trước đó còn nhớ tắt micro.
Trình Hâm lâng lâng trong hạnh phúc.
Cậu ấy hôn mình! Ừ thì hôm nay chỉ mới ở trên trán thôi nhưng cũng đủ khuấy động tâm can của hắn.
Trình Hâm đứng dậy, lắc đầu: "Không sao.
Trần Hân thế nào rồi, ngã có đau không?" Giọng nói hết sức ân cần, vì micro cũng còn mở nên truyền xuống khán giả không sót một tiếng.
Người bị đè còn dịu dàng quan tâm người ngã đè lên mình.
Bạn học này quả là tốt bụng! Trong hội trường râm ran bàn tán: Cậu có thấy môi Trần Hân thơm ở chỗ nào không? Có người bảo "thơm" lên má, có người lại bảo hôn môi kia! Người khác lại hí hửng thì thầm: Các cậu thật là! Hôn ở đâu không quan trọng, mà quan trọng ở chỗ cả hai đều là con trai! Điều đó nghĩa là gì? "Tình giai" bắ n ra bốn phía! Buổi hội diễn hôm nay sẽ đi vào lịch sử có biết hay không! Sau này người ta sẽ còn nhắc lại chuyện này mãi mãi!
Trần Hân cực kỳ bối rối, những muốn tìm cái lỗ nẻ dưới đất chui vào.
Nhưng chẳng có lỗ nào cả, cậu đành đứng trân chào khán giả, trở thành mục tiêu cho hàng nghìn ánh mắt chăm chú vào.
Màn đóng lại, đội diễn lục tục kéo ra hậu đài.
Mọi người mới xôn xao lên: "Làm tôi hết cả hồn! Trần Hân cậu không sao chứ?"...!"
Còn Hâm ca, có bị thương ở đâu không?"...!"
Thật là nguy hiểm!"
Mặt Trần Hân càng đỏ tợn, kem nền cũng chẳng che được là bao.
Trình Hâm đưa trả kính, cậu cũng không dám cầm, sợ ngẩng đầu lên lại thấy nụ cười của hắn.
Mọi người coi như chuyện rỗi, trêu chọc vài câu.
Thế nhưng trong lòng Trần Hân lúc này là ầm ầm sóng cuộn.
Tào Kế vô tâm cười ha hả: "Nhìn giống như hôn thật, nhỉ?"
Tai Trần Hân đã đỏ lừ: "Không, không phải."
Nhìn Trần Hân cả thẹn, cái cổ cũng hồng lên, Trình Hâm thích chí, lại lườm Tào Kế: "Làm gì có!"
Từ Tuấn Thưởng ôm lấy vai Trần Hân: "May mà hai đứa không làm sao, nếu như có chuyện..
thật chẳng biết làm thế nào.
Cái thang kia cao như thế.
Mà thôi, cũng đã qua rồi.
Hôm nay vở kịch thành công lắm!"
Mọi người ùa nhau bàn tán về vở kịch.
Đề tài khó xử cứ thế bị lướt qua.
Liễu Hòa Thiễn chạy ra vểnh tai nghe ngóng rồi reo lên: "Các cậu ơi! Chúng mình được giải nhì đấy!"
"Có thật không?" Mọi người nhao nhao lên.
Có người "suỵt" một tiếng, tất cả chăm chú lắng nghe.
Người điều khiển chương trình lên sân khấu công bố danh sách giải thưởng.
Quả nhiên vở kịch đạt giải nhì! Ai nấy hoan hô vang dội.
Tối vui qua đi, cả bọn ai về phòng nấy.
Vu Hiểu Phi và Lưu Dương nhìn hai đứa bạn, muốn nói lại thôi.
Trình Hâm liếc một cái: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
Vu Hiểu Phi do dự rồi cười: "Lưu Dương nói hai đứa mày hôn nhau, có thật không? Tao thì nghĩ có thể do góc độ nên nhìn có vẻ thế thôi."
Tai Trần Hân lại đỏ lừ, lí nhí: "Không, không phải."
Trình Hâm vỗ đầu Lưu Dương: "Đầu mày toàn tư tưởng đen tối cả! Xem phim thần tượng cho lắm vào!"
Trần Hân chuồn vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Kem nền không trôi hết, mặt mũi và hai tay đều trắng hếu cả.
Trình Hâm bước vào, thấy cậu cầm xà phòng lên, ngăn lại: "Phải rửa bằng dầu tẩy trang mới sạch, dùng của tôi này!"
"Cám, cám ơn."
"Lại rửa thêm lần nữa."
Trần Hân nghe theo.
Lúc soi gương, quả nhiên đã sạch.
Chợt thấy bóng Trình Hâm đứng tựa cửa, đôi mắt thăm thẳm nhìn cậu, như cười như không.
Trần Hân bỗng thấy mặt nóng lên, dời mắt: "Cậu, cậu rửa mặt đi."
Trình Hâm gật gật đầu, bước vào.
Phòng tắm nhỏ bé hẳn đi.
Bị ép sát thân thể Trình Hâm, hơi thở Trần Hân trở nên dồn dập.
Cậu còn chưa hoàn hồn lại, biết nhìn mặt hắn thế nào đây!
Đêm hôm ấy, Trần Hân có một giấc mơ lạ kỳ.
Cảnh vật trong mơ rất chi diễm lệ.
Trình Hâm nói: "Cậu hôn tôi rồi, cậu nói xem phải làm thế nào đây?" Trần Hân vội nói: "Không tính!" Trình Hâm nhíu mày, bỗng cúi xuống hôn lên môi cậu, rồi li3m mép ranh mãnh cười: "Thế cái này có tính không?"
Đầu óc Trần Hân như muốn nổ tung.
Bỗng chuông đồng hồ vang lên kịp lúc.
Mắt mở ra mà cảnh trong mơ vẫn còn lảng vảng, tim cậu còn