Từ ngày tránh né Trình Hâm, Trần Hân không còn bạn bè bên cạnh, bởi vì bạn của cậu đều là nhóm của Trình Hâm.
Giờ đây thui thủi một mình, Trần Hân nhận ra rằng những thay đổi tích cực trước đây của bản thân đã trở nên vô nghĩa, bởi chúng là vì Trình Hâm mà có.
Không có hắn, cậu không còn gì cả, chỉ biết bầu bạn cùng sách vở mà thôi.
Lần đầu tiên Trần Hân thấy mấy ngày Tết sao mà ảm đạm.
Mỗi lần nghĩ đến Trình Hâm, trong lòng cậu lại day dứt không yên.
Cháu trai suốt ngày sầu não ủ ê trước giờ chưa từng thấy, ông bà nội liền đoán già đoán non là vì chuyện thi cử ở trường.
Bà cụ dè dặt thăm dò: "Hân Hân, việc học cực nhọc lắm phải không, cháu? Điểm số có chưa như ý cũng đừng buồn."
Không muốn bà lo lắng, Trần Hân xốc lại tinh thần: "Không, không phải thế đâu, bà ạ."
Không phải chuyện thi cử thì còn chuyện gì nữa? Bà cụ lại lo hơn: "Thế..
là chuyện gì hở cháu?"
Trần Hân không biết nói gì, đúng thế, không phải chuyện thi cử, chuyện này nghiêm trọng hơn thi cử nhiều.
Cậu đành nói dối: "À..
vâng ạ, kỳ thi này, hình như, hình như cháu làm bài, không, không được tốt."
Nghe thấy thế, bà cụ nhẹ lòng hơn, bảo: "Không sao cả.
Có phải chỉ có mỗi lần này thôi đâu.
Kỳ sau ta lại cố gắng hơn, nhé."
Lấy chuyện thi cử dối quanh qua quýt với bà cho xong, nào ngờ lúc về trường, đó lại thành sự thật.
Môn nào cũng kém hơn, tỉ như toán chỉ đạt hơn 120, Tự nhiên hơn 260, ngữ văn tròn 130, tiếng Anh chỉ 120, tổng cộng có 652 điểm.
Không chỉ mất ngôi đầu bảng tưởng như vô cùng chắc chắn, Trần Hân còn không vào được top 5.
Phải biết, cậu là lá cờ đầu khích lệ việc học tập trong lớp.
Các học sinh giỏi nhờ nhìn gương Trần Hân mà cố gắng nên thành tích tiến bộ không ngừng.
Thế mà giờ đây, mục tiêu của mọi người đã bị hạ bệ.
Không chỉ trong lớp mà toàn trường đều xôn xao, chẳng biết cậu học trò luôn đứng nhất ấy đã xảy ra chuyện gì.
Trần Hân lọt thỏm xuống vị trí thứ chín.
Không chỉ một mình cậu, mà hễ ai quen biết Trần Hân đều không tin nổi.
Trình Hâm là người phản ứng kịch liệt nhất.
Hắn giật bài thi của Trần Hân, khăng khăng: "Thầy cô chấm nhầm rồi!"
Trần Hân đoạt lại bài thi: "Trả tôi! Là, là tôi làm sai.." Trần Hân hết sức xấu hổ.
Vừa nhận được bài thi, cậu lao vào rà lại từng chữ một.
Cậu đã quá sơ suất, mắc phải nhiều lỗi không đáng có, một vài câu rơi vào bẫy của đề bài, thậm chí không đọc kỹ đề mà tính toán sai.
Đáng lắm! Ai bảo lúc thi đầu óc cậu cứ tơ tưởng tận đẩu tận đâu.
Trình Hâm mở to mắt nhìn cậu: "Cậu làm sao thế? Hôm đi thi không khỏe có phải không?"
Trần Hân cúi mặt, lắc đầu, không dám nhìn Trình Hâm.
Bởi vì trên mi cậu đã đầy nước mắt.
Trước nay chưa bao giờ Trần Hân thất bại thảm hại như thế này.
Cậu chỉ còn niềm vui học tập làm an ủi.
Thế mà..
Có phải vì mình suy nghĩ lệch lạc nên ông trời mới trừng phạt mình không?
Trình Hâm kiên trì: "Có thể vì tập kịch mà cậu hơi lơ đễnh."
"Không phải!" Trần Hân liều mạng lắc đầu.
Viện cớ mà làm gì nữa.
Trình Hâm thấy cậu lắc đầu, hỏi thế nào cũng không đáp lại, nghĩ là cậu dỗi, tan học, hắn liền bỏ đi.
Trần Hân vùi đầu vào sửa bài thi, những ánh mắt ái ngại, những lời bàn tán râm ran chung quanh làm như không biết đến.
Trình Hâm đi tìm Từ Tuấn Thưởng: "Trần Hân thi kém, có phải lỗi tại tao không?"
Từ Tuấn Thưởng kinh ngạc: "Kém lắm sao?"
"Ừ, xếp thứ chín, trong lớp."
Từ Tuấn Thưởng nhíu mày: "Hay là vì chuyện tập kịch vào tháng trước?"
"Tao cũng chả biết, cậu ấy nói không phải.
Mà cậu ấy cũng chả chịu nói gì với tao nữa, cứ tránh như tránh hủi thôi.
Bảo là sợ mọi người hiểu lầm quan hệ giữa hai đứa.
Mày xem, việc gì phải sợ sệt ghê thế!"
Từ Tuấn Thưởng đương nhiên biết Trần Hân tránh mặt Trình Hâm, đã lâu không thấy cậu ăn cơm cùng.
Suy nghĩ một lúc, Từ Tuấn Thưởng nói: "Cậu ấy phản ứng như thế chứng tỏ đã ý thức được bản thân có tình cảm với mày.
Nhưng bản tính Trần Hân hay lo sợ, một lúc không thể tiếp thu được sự thật.
Tránh mày tức là tránh chính bản thân mình.
Mày phải cho cậu ấy thời gian."
Trình Hâm nghe thấy thế cũng chẳng lấy làm vui.
Tại sao không cùng nhau đối mặt?
Từ Tuấn Thưởng vỗ vai hắn: "Hâm ca, Trần Hân không giống bọn mình.
Học tập là con đường duy nhất của cậu ấy.
Mày muốn tốt cho Trần Hân thì phải thông cảm một chút, đừng tăng thêm gánh nặng trong lòng người ta."
Trình Hâm kêu oan: "Nhưng tao có làm gì đâu!"
Từ Tuấn Thưởng nói: "Xem như mày chiều cậu ấy tí đi."
Trình Hâm nhìn vườn trường tối ám, thở dài: "Đành vậy!"
Nhìn gò má sắc cạnh của hắn, Từ Tuấn Thưởng thầm nghĩ: Lưới tình nào có chừa ai.
Bất luận là người ngông cuồng táo tợn, khi đã vướng vào thì ngày đêm không khỏi thấp thỏm lo âu.
Nhưng cũng nhờ có Trần Hân mà tên c ường bạo Trình Hâm đã phục thiện, yêu sớm cũng không hẳn là chuyện xấu.
Từ Tuấn Thưởng vỗ vai hắn: "Cố lên.
Trần Hân đang có gút mắc trong lòng.
Gắng chờ mọi chuyện qua đi rồi ổn cả."
Trình Hâm nhún vai: "Chỉ mong là thế." Rồi quay lưng lại, xuống lầu.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Từ Tuấn Thưởng thốt lên: "Hâm ca, đừng quên mục tiêu của mày đấy! Phải cố gắng, biết chưa!"
Trình Hâm quay lại nhìn, gật đầu một cái: "Ừ."
Trở về lớp học, thấy Trần Hân còn đang cắm cúi vào bài thi, sắc mặt không rõ, chỉ thấy đôi môi mím chặt.
Trình Hâm lấy vở ra, viết: "Thắng bại là việc thường tình của nhà binh, một lần thi tháng thì có sao đâu, đường còn dài, hãy cố lên! Cậu là số một!"
Trần Hân liếc trang vở một cái, chẳng nói gì, chỉ hít mũi thật sâu, lại quay về ghi ghi chép chép.
Cậu thầm nghĩ nhất định phải cố lên, không thể để mọi người lo lắng được.
Tan học tối.
Cả lớp đi rồi, Trần Hân còn chăm chú, giống như lúc cậu vừa chuyển trường đến đây, tận dụng từng phút từng giây mà học tập.
Trình Hâm ngồi yên bên cạnh.
Lúc còn mười phút nữa tắt đèn, Trình Hâm nói: "Sắp tắt đèn rồi đấy.
Ta về thôi."
Trần Hân nghe vậy, đóng nắp bút máy, sực nhớ một việc: Đây là bút của Trình Hâm, bút mình hỏng còn ở chỗ hắn.
Cậu liền hỏi, giọng khàn đục: "Bút, bút tôi đâu rồi?"
"Hả?"
"Cây bút thép, bị hỏng, hỏng kia."
Trình Hâm mới nhớ ra: "À, tôi vẫn còn giữ, tạm thời chưa chữa được.
Đợi chữa xong tôi đưa cho cậu.
Nghỉ đông sẽ đem chữa ngay.".
Đam Mỹ Hay
Trần Hân khẽ gật đầu, đứng dậy lẳng lặng về ký túc xá.
Trình Hâm đóng cửa lớp xong đuổi đến.
Hắn muốn nói thật nhiều để an ủi Trần Hân, nhưng cảm thấy có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Chính cậu ấy hẳn đã có tính toán cả trong lòng.
Trình Hâm nhìn bầu trời đêm, hắng giọng: "Để tôi kể cậu nghe chuyện này tức cười lắm.."
Không nghe cậu trả lời, Trình Hâm cảm thấy sao mà buốt giá.
Hắn