Trước đó Trần Hân còn định đến nghỉ đông sẽ cùng học với Trình Hâm.
Không ngờ mọi việc đi đến nước này, may mà hắn cũng không đề nghị, chứ nếu có thì cậu cũng chẳng biết làm thế nào cho phải.
Thế là thi xong, hai đứa ai về nhà nấy.
Trần Hân thấp thỏm đợi hai ngày.
Rồi Phương Tuyển gửi bảng điểm qua QQ cho cậu.
Rốt cuộc đâu lại vào đấy, tổng điểm 721, Trần Hân chắc chắn ở ngôi đầu bảng.
Yên lòng với thành tích bản thân rồi, cậu cầm di động đắn đo một lúc, cuối cùng nhắn sang: "Thầy ơi, Trình Hâm thi thế nào?"
Phương Tuyển cảm thấy hai tên nhóc này thật thú vị, Trình Hâm cũng vừa hỏi điểm thi của Trần Hân xong.
Muốn biết sao không gọi cho nhau mà hỏi? Thế nhưng anh cũng không làm khó, trả lời: "Tổng điểm 501, vừa vượt mốc 500."
Lòng Trần Hân dịu đi, vẫn còn áy náy, thầm nghĩ: "Nếu không vì mình khó chịu, bỏ bê, hẳn cậu ấy còn tiến bộ nhiều." Cậu mong sao Trình Hâm không ngừng tiến lên, sau này sẽ thi được vào trường tốt.
Vụ nghỉ hè trước, phụ đạo cho Trình Hâm, dù bận rộn mỗi ngày nhưng vui biết bao nhiêu.
Kỳ nghỉ đông này, Trần Hân quanh quẩn trong nhà ôn bài, đọc sách, luyện chữ, giúp ông bà công việc nhà.
Lúc nào cậu cũng tìm việc để làm, ấy thế mà trong lòng vẫn luôn trống trải.
Mùa hè trước, Trần Hân dùng máy tính nhà Trình Hâm lên QQ tán gẫu.
Hắn lập một nhóm riêng, kéo bạn bè của hai đứa vào.
Giờ đây, Trần Hân đôi lúc lên QQ bằng điện thoại thì chỉ gặp Từ Tuấn Thưởng và hai anh em sinh đôi online, chẳng thấy Trình Hâm đâu.
Từ Tuấn Thưởng bảo Trình Hâm rất ít khi lên mạng, dạo này hắn bận tập bóng rổ với Tạ Thế Kiệt rồi.
Nghe thế, trong lòng Trần Hân sinh ấm ức, cảm thấy mùa đông năm nay sao mà khắc nghiệt sầu thảm lòng người, quyết định không thèm lên QQ nữa!
Kỳ nghỉ chỉ còn một việc đáng mong đợi là mẹ sẽ về ăn Tết.
Lúc hay tin, Trần Hi như con khỉ nhỏ nhảy nhót tưng bừng, huyên thuyên suốt mấy hôm rằng mẹ về sẽ ăn những gì, đi chơi những đâu, sang nhà những ai chúc Tết.
Trần Hân cũng vui theo em.
Ngày cuối năm, Trần Hân không nhịn được, vào QQ.
Các bạn trong lớp gặp nhau, vui vẻ nói cười.
Trình Hâm cũng có mặt.
Hai đứa chào hỏi vài câu, Trình Hâm hỏi Trần Hi thế nào rồi, Trần Hân có chút kích động trả lời.
Nhưng rồi im lặng.
Cả hai không quen nói chuyện qua những con chữ vô tri xa cách thế này, lại có bạn bè, muốn nói gì cũng không tiện, cuối cùng đành không mặn không nhạt mà tạm biệt nhau, rồi Trình Hâm thoát.
Trần Hân hơi hụt hẫng.
Cậu muốn hỏi hắn tập bóng thế nào, bài vở ra sao, thầy dạy thêm giảng bài có dễ hiểu không, vân vân.
Thế mà cuối cùng một câu cũng không hỏi.
Lúc cậu chuẩn bị thoát thì có tin nhắn mới đến.
Tin của Tưởng Tư Tiệp: "Chúc mừng năm cũ qua đi!"
Trần Hân liền đáp lại: "Cám ơn anh.
Chúc mừng!"
Tưởng Tư Tiệp gửi sang một mặt cười, rồi thêm: "Cuối cùng cũng nghỉ, mệt chết bổn bảo bảo rồi!"
Trần Hân nhớ đến: Lớp 12 mà, phải học thêm.
Cậu hỏi: "Hôm nay các anh mới được nghỉ à?"
Tưởng Tư Tiệp đáp: "Ừ.
Hôm nay nghỉ, mà mới mồng tám Tết đã phải đi học lại.
Hu hu còn chưa được nửa tháng.
Xin thời gian qua mau đi, lớp 12 chết tiệt, anh chịu hết nổi rồi!"
Trần Hân chẳng biết trả lời thế nào, bèn gửi mặt cười sang.
"Sao em với Lạc Dương giống y nhau thế, cứ tích chữ như vàng.
Người ta nói một thôi một hồi lại chỉ gửi mặt cười thôi á? Cứ như nói chuyện một mình ấy! Icon [Bảo bảo ứ chịu đâu]."
Thấy cái icon kia, Trần Hân không nhịn được cười.
Cậu biết Lạc Dương là bạn trai của Tưởng Tư Tiệp.
"Anh ấy ít nói lắm à?"
Tưởng Tư Tiệp: "Ừ, đánh ba roi cũng không thả cho cái rắm.
Thật chả biết trước đây làm thế nào hắn lọt được vào mắt anh!"
Trần Hân do dự một chốc rồi gõ: "Tình cảm hai người tốt thật."
Tưởng Tư Tiệp đang không biết show ân ái chỗ nào, bây giờ gặp Trần Hân như buồn ngủ gặp chiếu manh, bắt đầu lôi Lạc Dương ra kể tội, kể xong rồi thì "Nói đi cũng phải nghĩ lại, hắn cũng có một số đức tính tốt, chẳng hạn như.." Cứ thế thao thao bất tuyệt chuyện hai đứa quen nhau.
Trần Hân tự đáy lòng cảm thán một câu: "Hai anh thật là dũng cảm!"
Tưởng Tư Tiệp nói: "Cuộc đời ngắn lắm, sao không biết tận hưởng mà lại tự làm khổ bản thân.
Anh chỉ biết nếu như bây giờ không có được hắn, có thể sẽ phải ân hận cả đời.
Ai biết tương lai hai đứa đi được bao xa, chỉ biết đừng khiến bản thân mình sau này tiếc nuối.
Giá đến lúc bạc đầu nghĩ lại, anh cũng sẽ tự nhủ rằng:" Năm ấy mày khá lắm nhóc con, thật là gan dạ!" "
Đọc đến đây, không hiểu sao Trần Hân cảm thấy trong lòng nhói lên một cái.
Cậu không có dũng khí này.
So với Tưởng Tư Tiệp dám yêu dám hận, cậu chỉ là đứa nhu nhược mà thôi.
Rồi cũng đến lúc mẹ về.
Cuộc đoàn tụ khỏi nói có bao nhiêu vui vẻ.
Đã mấy năm rồi hai anh em Trần Hân mới vui đến thế.
Mẹ dẫn hai con ra phố, mua cho quần áo mới, giày mới, sách mới, cặp mới.
Mẹ còn muốn mua cho Trần Hân một chiếc điện thoại di động, nhưng cậu ngăn lại, bảo nhà trường không cho mang theo, có mua cũng chỉ phí tiền.
Mẹ nói:" Vậy con thích gì, cứ nói để mẹ mua cho, thưởng cho con thi đỗ đầu.
"
Trần Hân lắc đầu:" Thôi, thôi ạ.
Mẹ mua cho, con nhiều rồi.
"Cậu nhẩm tính hôm nay mẹ đã tiêu cho hai anh em hơn một nghìn đồng.
Nhìn đứa con thấm thoát đã sắp cao hơn mình, người mẹ cảm thấy áy náy vì đã không thể gần gũi, săn sóc cho con.
Bà nói:" Vậy để mẹ mua cho con máy vi tính nhé? "
Trần Hân giật mình nhìn mẹ:" Không, không cần đâu, mẹ.
Bây giờ, giờ con chưa, cần dùng.
Ít nhất, cũng phải, lên đại học, rồi tính sau.
"
Mẹ cậu nói:" Mẹ thấy thời nay, cỡ tuổi con, đứa nào cũng dùng máy vi tính.
Con và Hi Hi không có, chỉ sợ thua kém người ta.
"
Trần Hân nói:" Ở trường, có dạy mà mẹ.
"Nhất là vụ nghỉ trước ở nhà Trình Hâm, cậu đã khá thành thạo vi tính rồi.
Trần Hi thì sốt sắng:" Mẹ ơi mua máy vi tính đi.
Con thích vi tính lắm.
"Lần trước nó lên nhà Trình Hâm chơi vài ngày, rất mê trò chơi vi tính.
Trần Hân quát:" Trần Hi! "
Mẹ cậu nói:" Thôi con.
Để mẹ mua một cái, hai anh em có mà dùng.
"
Trần Hân mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn mẹ.
Máy vi tính đắt như thế, lại tốn điện.
Bình thường mẹ phải thắt lưng buộc bụng thế mà..
Mẹ Trần nhìn con, nói:" Mẹ đổi công việc rồi, được tăng lương.
Mình không cần tiết kiệm quá, cái gì cần thì cứ tiêu.
Mẹ có tiền mà.
"
" Thật không? Mẹ có nhiều tiền lương lắm sao? "Hai mắt Trần Hi lóe sáng.
Thế nhưng Trần Hân lại cảm thấy bất an.
Cậu biết mẹ không có chuyên môn, làm sao lại tìm được công việc lương cao như thế.
Trần Hân vẫn nói:" Bây giờ, chưa cần mua, vi tính, thật, chưa đến lúc dùng.
"
Mẹ Trần thấy con kiên quyết, cũng chiều theo, bảo chờ đến lúc lên đại học sẽ mua cho cậu một chiếc vi tính tốt.
Có mẹ, lòng Trần Hân rốt cuộc cũng không còn luẩn quẩn với Trình Hâm nữa.
Nhưng cậu tinh ý nhận ra rằng lần này mẹ có gì khang